Đập cái bàn

Thay vì một câu trả lời, phải chăng chị em muốn một thái độ cho những lời càm ràm của mình?

Ba anh em ngồi cà phê giữa buổi tối. Cũng như phụ nữ hẹn nhau dậy sớm đi chợ, những buổi cà phê muộn của đàn ông thường không đơn giản. 

Anh béo nhất thở dài, Hôm nay điên quá, dọn hết đồ đi rồi, dứt điểm. Anh đã ngoài bốn mươi, đã ly dị và trải qua vài năm tạm bợ với liên tục những hẹn hò. May mắn (hoặc không), anh gặp được cô, xinh đẹp, kinh doanh giỏi, giàu có, độc lập. Họ yêu nhau và ngày càng yêu nhau hơn. Sau 2 năm, cặp đôi dọn về ở chung, đám cưới chỉ còn là chuyện khi nào tiện.

Nhưng ở chung rồi mới phát sinh nhiều mâu thuẫn, họ cãi nhau liên miên, hầu hết đều vì những lý do nhỏ nhặt. Công thức thì cũ kỹ thôi: cô nói nhiều, nói dai - anh thì cục tính, nóng lên là đập bàn quát tháo. Sau cái đập bàn thứ mười, anh dọn đồ bỏ đi.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Anh béo nhì nghe chuyện của anh béo nhất, thở dài. Công thức ấy cũ đến mức, chính anh cũng thực hành vài lần. Đập bàn, hất mâm cơm, đấm cửa kính. Dọn tàn tích thì nhanh, nhưng vết rạn nứt trong nhau thì cần nhiều thời gian để lành lại. Mà những cuộc cãi vã thì quá dày, quá chồng chất đến mức cuộc tình chẳng có nổi một quãng nghỉ cho lại sức.

Anh đã tiễn vài cô đi lấy chồng. Cô nào quay đi cũng rơi nước mắt, sau đó lên Facebook khoe ảnh toe toét cười. Anh không biết đâu mới là cảm xúc thật giữa hai trạng thái mà những người phụ nữ tỏ ra, nhưng cảm giác chùn tay mỗi khi muốn đập bàn thì có. Đến mức bây giờ ngồi cạnh bất cứ chiếc bàn nào, anh đều khoanh tay lại, thực ra là khóa cứng hai bàn tay vào nách, như một phản xạ.

Cậu em út, kém hai anh cả chục tuổi. Hai vợ chồng đều dân ngoại tỉnh, vật vã bươn chải mới có được căn chung cư ở ngoại thành Hà Nội. Chưa dám có con. Cô vợ hiền, nhưng luôn ám ảnh rằng chồng bồ bịch (hoặc “bị” nhiều cô tán tỉnh).

Rõ khổ, cậu em thì vừa lùn vừa rỗ, đã đen lại hôi, có bao tiền đưa vợ hết, quanh năm ăn xôi sáng và cơm trưa văn phòng combo khuyến mại trà đá. Cơ bản hoàn toàn không có cửa gì để bồ bịch, trừ khi gặp được cô cận thị nặng đồng thời bị viêm mũi và nghiên cứu chủ nghĩa cộng sản sâu đến mức không quan tâm đến tiền. Thế mà cậu em, dăm ngày ba trận bị vợ hành.

Phương pháp thì hệt hỏi cung, chỉ hỏi đúng 3 câu, lặp đi lặp lại trong vòng 3 tiếng đồng hồ: 

- Anh với nó có gì không?

- Sao nó lại quan tâm anh?

- Sao anh lại không quan tâm nó?

Đọc câu hỏi thì biết đáp án rồi. Cô vợ hỏi thì cũng chỉ có một đáp án thôi. Nhưng cô sẽ hỏi đi hỏi lại. Hỏi cả buổi tối. Hỏi suốt bữa cơm. Hỏi cả khi chồng đã ngồi vào bàn làm việc.

- Các anh biết điểm khác biệt giữa em và các anh là gì không?

- Nhịn à?

- Hơn thế một chút, đó là kiên trì. Không phải kiên trì minh oan cho mình. Mà là kiên trì chứng minh cho vợ thấy mình có thể kiên trì với cô ấy. 

Ồ các chị em, có phải thứ các chị em muốn là thế không? Không phải một câu trả lời, mà là một thái độ.

Đồng ý, đàn ông đập bàn là hỏng rồi. Nhưng mà này, chị em có biết khoảng cách từ cái tay đến cái bàn đo bằng bao nhiêu lời càm ràm hay không?

Gia Hiền

Với đàn bà, đàn ông mệt mỏi là tội lỗi?

Với đàn bà, đàn ông mệt mỏi là tội lỗi?

Đó là một câu nói rất bình dị mà người đàn ông nào cũng hơn một lần muốn được thốt ra. Song, với đàn bà, đàn ông mệt mỏi là tội lỗi!