Hôm ấy chị từ cơ quan về nhà với một niềm vui sướng âm ỉ. Cuối cùng thì chị đã có cái gạt tàn bằng gỗ hoàng đàn để tặng chồng. Chị biết anh ấy thích một món quà như vậy từ lâu rồi, nhờ khắp nơi mà đến giờ chị mới kiếm được.
Họ kết hôn sớm, cô con gái duy nhất đi học xa, chồng chị là giảng viên đại học, đang ở phong độ đỉnh cao, nhiều người hâm mộ, dù vốn dĩ không phải người quảng giao và thích sự hào nhoáng. Chị yêu và chiều chồng.
Ảnh minh họa. |
Hôm ấy chị về đến nhà, gọi anh ra giúp vì đồ đạc hơi nhiều so với mọi khi. Anh vui vẻ ngó ra bảo đợi gửi nốt cái email. Mấy phút không thấy anh ra, chị tự mở cổng, xách từng món đồ vào nhà, thức ăn bỏ vào tủ lạnh, túi xách treo lên giá, cái gạt tàn hoàng đàn cất vào tủ bếp, quay ra vẫn thấy anh đang ngồi ở bàn, tủm tỉm cười với cái máy tính, chắc đang dở câu chuyện với ai đó trên mạng. Niềm vui sướng âm ỉ trên đường về nhà của chị đã tan biến, một đám mây đen bao trùm tâm tư khiến chị xây xẩm mặt mày. Chị về phòng chốt cửa.
Chị nghĩ về sự chăm lo đã dành cho anh suốt 20 năm qua.
Chị nghĩ về những lần vô tâm của anh.
Chị nghĩ đến cái gạt tàn hoàng đàn chưa kịp tặng anh. Có lẽ anh không mong chờ nó nhiều như chị nghĩ, có lẽ những lời tán dương của những người hâm mộ còn quan trọng hơn.
Chị nghĩ đến lúc tay xách nách mang đủ thứ vào nhà sau hơn tiếng đồng hồ nhích từng mét trên con đường đông nghẹt, trong khi anh mải mê chuyện trò với bạn bè trên mạng.
Chị nghĩ đến việc anh sẽ giải thích về chuyện vừa rồi. Mọi lời giải thích mà chị đoán anh sẽ nói đều không thoả đáng.
Người đàn bà nghĩ đến từng việc, và những ý nghĩ đó như những cánh cửa đang đóng lại, nhốt chị trong căn phòng của bản thân, cho đến khi không còn tia sáng nào có thể lọt vào. Người chồng mãi mãi không hiểu vì sao mà vợ mình trở nên lạnh nhạt và không thể nói chuyện.
Người đàn bà ấy kể câu chuyện của chị trên chương trình “Quán khuya” mà tôi phụ trách, một tháng sau khi câu chuyện đó xảy ra, và sau khi chị nhận được đề nghị ly hôn từ chồng mình. Nghe xong câu chuyện, tôi nhận ra vì sao những người đàn bà sắc sảo, lý trí lại thường trắc trở đường tình duyên. Bởi họ có thừa khả năng để tự mình phân tích, xử lý thông tin và đưa ra kết luận. Cơ bản họ không cần đến sự tương tác của người đàn ông thường được coi là một nửa của họ.
Buổi chiều hôm ấy, nếu như người đàn bà ấy là một phụ nữ giản đơn hơn, ít bình tĩnh hơn thì câu chuyện sẽ như thế nào nhỉ? Có thể chị sẽ đứng giữa nhà mắng chồng vì sự vô tâm, anh chồng sẽ thanh minh đôi ba câu, rồi quay ra nịnh vợ, ấm ức một chút rồi sẽ hết, chị sẽ vui vẻ nhìn anh ta vui thích bởi món quà ao ước.
Buổi chiều hôm ấy, nếu như người đàn bà ấy là một phụ nữ nông nổi hơn thì câu chuyện sẽ thế nào nhỉ? Có thể chị sẽ sỗ sàng hỏi chồng: “Đang chat với em nào mà không thể đứng lên được thế?” – Có khi, đó chỉ là một cuộc trao đổi công việc, và người chồng hẳn sẽ xin lỗi vì đã khiến vợ phải bực mình.
Nhưng một người phụ nữ thông minh, đầy trải nghiệm sống, và không dễ bị lừa như người đàn bà ấy thì sẽ không nông nổi, giản đơn, và dễ mất bình tĩnh để cãi cọ, đòi hỏi chồng mình phải giải thích. Chị sẽ tự suy xét, tự đặt câu hỏi và tự trả lời. Những câu trả lời đều rất lô-gích, và kết quả là họ chia tay mà không biết vì sao nên nỗi.
Đó là câu hỏi duy nhất mà chị không thể trả lời, câu hỏi đã không xuất hiện trong căn phòng kín cửa của chị.
Với đàn bà, đàn ông mệt mỏi là tội lỗi?
Đó là một câu nói rất bình dị mà người đàn ông nào cũng hơn một lần muốn được thốt ra. Song, với đàn bà, đàn ông mệt mỏi là tội lỗi!