Tôi năm nay 70 tuổi, lương hưu của tôi đủ sống an nhàn đến khi nhắm mắt. Trước đây, tôi là kỹ sư, vợ tôi là bác sĩ nội khoa của một bệnh viện thành phố. Vợ chồng tôi chỉ có 1 người con trai, vì vậy chúng tôi dành trọn tình yêu thương, sự kỳ vọng cho con trai mình.
Sau khi tốt nghiệp, con trai tôi làm việc và kết hôn luôn trên thành phố, mức thu nhập của hai con cũng rất tốt. Khoảng nửa năm sau, vợ chồng tôi gom góp tiền để mua cho con một căn nhà. Khi mua chúng tôi có một suy nghĩ là về già có thể đến đó sinh sống, an dưỡng tuổi già tiện thể trông nhà giúp các con. Chuyện này tôi chỉ nói với con trai, còn con dâu thì tôi không nói vì tôi muốn con trai nở mày nở mặt với gia đình nhà vợ.
Những ngày sau đó, chúng tôi sống khá thoải mái. Vợ chồng con trai, từ ngày sinh con đầu, công việc bận bịu tối ngày nên rất ít khi về quê, cũng may trong nhà mọi thứ đều yên ổn nên chúng tôi không có điều gì phải lo lắng.
Cho đến năm ngoái, sức khỏe của vợ tôi không được tốt. Đi kiểm tra mới biết, bà ấy mắc bệnh rất nặng. Cuối năm ngoái, bà ấy đã ra đi. Sau khi lo hậu sự ổn thỏa, con trai hỏi ngỏ ý đón tôi lên thành phố sống một thời gian, nhưng tôi thấy mình còn khỏe, chưa muốn làm phiền tới cuộc sống riêng của hai đứa nên đã từ chối.
Ngày trước, vợ tôi vẫn còn. Bà ấy vừa là chỗ dựa tinh thần vừa là người tôi tin tưởng nhất. Nhưng bây giờ tôi chỉ còn lại một mình, hàng ngày tôi chỉ quanh quẩn trong nhà, thỉnh thoảng có bạn bè sang chơi. Dần dần, cuộc sống của tôi trở nên buồn tẻ và nhàm chán.
Một buổi sáng khi thức dậy, vì nhớ con cháu nên tôi quyết định tự bắt xe lên thành phố thăm gia đình con trai. Sau khi đến nhà, vợ chồng con chào đón tôi rất nồng nhiệt. Bữa trưa, con dâu đích thân vào bếp nấu ăn để tiếp đãi bố chồng. Con trai, cháu trai ngồi nói chuyện với tôi khiến tôi cảm thấy rất bình yên và hạnh phúc. Sau khi ăn cơm xong, tôi nói chuyện với vợ chồng con trai rằng thỉnh thoảng sẽ lên đây thăm con cháu vài ngày. Nghe tôi vói vậy hai vợ chồng nó mừng lắm.
Sau lần đó, mỗi tháng tôi đều lên nhà con trai ở một tuần. Thông thường thì đó là khoảng thời gian mà tôi cảm thấy thoải mái và hạnh phúc nhất vì mỗi lần đến đều được các con đón tiếp rất chu đáo. Có lần tôi ngỏ ý hỗ trợ một phần tài chính cho vợ chồng con trai là 4 triệu mỗi tháng. Tuy nhiên, con trai tôi từ chối và nói rằng đây là trách nhiệm của phận làm con nên nhất quyết không cầm.
Ảnh minh họa. (Nguồn AI) |
Đầu tuần vừa rồi, con trai gọi điện nói con dâu đi du lịch vài ngày nên nhờ tôi lên chăm cháu. Sáng hôm sau, tôi liền sắp xếp công việc rồi bắt xe đi luôn. Lên tới nơi tôi chỉ thấy cháu trai ở nhà, con trai đi làm chưa về. Sợ cháu đói nên tôi vào bếp nấu cơm, tôi hỏi cháu thích ăn gì nhưng cháu giả vờ như không nghe thấy lời tôi nói, ra ngoài thì tỏ thái độ vùng vằng với tôi. Nghĩ có chuyện gì khiến thằng bé buồn nên tôi mới hỏi thăm. Ai ngờ thằng bé mặt tỏ vẻ hờn giận hỏi tôi: "Ông ơi, sao ông cứ lên nhà con suốt thế?". Tôi không suy nghĩ nhiều liền đáp lại rằng: "Ông lên đây vì muốn ở cạnh con cháu và lên thăm gặp cháu trai của ông thôi mà. Con không thích ông lên đây chơi với con à?".
Tuy nhiên, lời nói của cháu trai sau đó thực sự khiến tôi phải khực lại. Thằng bé khóc lóc bảo tôi: "Con không muốn ông nội đến nhà. Vì ông nội mà bố mẹ cãi nhau. Hôm trước mẹ con đi về nhà ngoại rồi đấy ạ". Khi nghe cháu trai nói điều này, tôi chết lặng nhận ra rằng con trai đã nói dối tôi là con dâu đi du lịch để che giấu sự thật. Thế mà từ trước đến nay tôi luôn nghĩ mình thật may mắn. Bởi không chỉ có con trai hiếu thảo, con dâu cũng chăm sóc tôi như bố ruột. Thông qua cách đối xử, tôi cứ nghĩ mình được chào đón nhưng có lẽ không phải.
Một lúc sau con trai tan làm về, tôi gặng hỏi mãi con mới chịu nói sự thật. Hóa ra, con dâu muốn nhận tiền tôi giúp đỡ hàng tháng nhưng con trai lại từ chối. Từ đó con dâu suốt ngày bực bội, trách móc chồng, nói tôi là gánh nặng. Con trai tôi nghe những lời lẽ ấy liền nói vợ hỗn láo, không biết báo hiếu cha mẹ. Con dâu vì tức giận chồng liền xách vali đi về nhà ngoại.
Đến lúc này, tôi thật sự đau lòng vì biết chình mình là người gây ra mâu thuẫn giữa hai con. Tôi khuyên con trai về nhà ngoại đón vợ lên, còn tôi sẽ trở về quê sống một mình như trước. Con trai sợ tôi buồn nên níu kéo tôi ở lại, tôi thì vẫn giữ quyết định của mình.
Về đến nhà, tôi lặng người một lúc rồi đứng lên dạo quanh khu vườn phía sau. Tôi nghĩ, dù sao ở đây tôi cũng thấy thoải mái, bình yên hơn nên không nhất thiết phải lên thành phố để gần con cháu. Tôi cũng không muốn con dâu ghét bỏ mình hay tỏ thái độ khi sống chung. Bây giờ tôi nhận ra cuộc sống hiện tại ở quê mới khiến bản thân tôi hài lòng.
Chứng kiến hành động của con trai và con dâu mỗi ngày, tôi hốt hoảng hổ thẹn trong lòng: Càng nhìn càng nghe càng đau xót
Trải qua những tình huống đó, tôi luôn tự hỏi, liệu rằng mình đã dạy dỗ chúng như thế nào?