Nhiều lần chúng tôi ngồi nói với nhau về phở, kiểu “ăn phở bây giờ rất khó thấy ngon”. Mỗi người đưa ra một một vài hàng quen, khen bánh chỗ này mềm, nước dùng chỗ kia trong, hoặc miếng gầu miếng nạm miếng gân chỗ này ngon chỗ kia dở, nhưng ở đâu thì mỳ chính cũng nhiều và phục vụ cơ bản ở đâu cũng kém…, chỗ có thể ăn được thì không sạch sẽ. Chỗ sạch sẽ thì không ăn được.
Tóm lại, phở bây giờ chẳng bằng ngày xưa. Phở là cái thứ bao giờ cũng bị so với ngày xưa, dù người ta có thể vẫn ăn nó hầu như mỗi ngày suốt cả đời, nhưng nó vẫn liên quan kỷ niệm nhiều hơn hiện tại.
Nói đến chuyện phở lại nhớ một lần ốm gần đây, sáng sớm nghe tiếng kẹt cửa rất khẽ, một lúc sau, thấy con trai đang học cấp ba và đang nghỉ hè, rón rén mang cặp lồng phở về để trên bàn gần đầu giường: “Mẹ ốm nên con tự đi ăn và mua phở cho mẹ!”…, Suốt bao lâu nay, chưa có bát phở nào ngon như thế, ngon nhất trên đời, dù chỉ húp được một thìa nước.Có khi đến hàng chục năm rồi, mới có chuyện ốm thì có người đi mua phở về cho ăn. Mà lại là con mua, sung sướng đến mức khỏi ốm luôn. Mọi người vẫn bảo đẻ toàn con trai khi ốm chẳng ai chăm sóc, đã qua nhiều năm tháng tin là thế, bỗng một ngày bất ngờ được con chăm, hạnh phúc ấy sẽ nhớ lâu lắm, tin là thế.
Ảnh: internet |
Tại sao hồi bé ốm cứ phải ăn phở là một câu hỏi rất khó trả lời. Ừ thì phở ngon, phở dễ ăn, nhưng khối thứ ngon và dễ ăn nhưng ốm cứ nhất thiết phải phở. Kiểu như phở là thuốc hoặc là thước đo sự chăm sóc của bố mẹ với mình, chứ không phải chỉ là một thứ đồ ăn đơn thuần.
Dạo ấy gần nhà tôi có hàng phở mậu dịch, vẫn có món nước phở chan cơm nguội, tuy không thường xuyên nhưng cũng không đến nỗi hiếm hoi, vậy mà ốm vẫn cứ mong ngóng có bát phở của mình, có lẽ phải viết là bát-phở- của –mình mới đầy đủ ý nghĩa. Vì ốm, nên sẽ được dành nguyên một bát, không phải san ra cho anh hay em. Ốm nên được ưu tiên, chuyện ấy thành công thức ứng xử trong gia đình của cả một thời. Cứ nghĩ đến chuyện một ông anh họ kêu ốm, mẹ anh ấy bảo mẹ phải đi họp gấp quá nên không kịp mua phở cho con, ông anh ấy ngồi phắt ngay dậy bảo con tự đi mua được, lại buồn cười. Đã tự đi mua phở được còn gì là ốm. Nghe mẹ nói thế xong anh ấy nghĩ là sẽ không được ăn phở nên òa ra khóc, ốm thật luôn.
Giờ thì ăn phở là chuyện quá thường. Có thể gọi về nhà phở nóng hổi dễ dàng, mua online, ship tận chân giường. Nếu coi phở là một đơn vị tình cảm, thì tình cảm gia đình hiện đại có những đơn vị khác lớn hơn nhiều để thể hiện: một chuyến nghỉ dài ngắn ngày trong một resort, một bữa ăn tiệm sang trọng, một đồ điện tử đắt tiền…Cũng có những nhà lách cách ngày nghỉ bày ra chuyện nấu phở. Nấu xong nồi nước dùng lần nào cũng tự bảo rằng quái lạ, sao ngoài hàng bát 35 nghìn là đầy đặn, nhà mình mất cả ngày ninh nấu, bao nhiêu là gia vị với nguyên liệu, thịt bò ngon, thịt gà ngon, cũng đủ gừng hành quế hồi thảo quả nướng thơm lừng, tính ra phải đắt gấp đôi bát mua ngoài hàng phở, mà ăn vẫn thấy kém kém là sao?
Ảnh: internet |
Chỉ vì nhớ bát phở mà con trai đã mua cho một ngày ốm cách đây không lâu (may lâu không ốm để con phải ra phố mua phở cho mẹ), nên ghé qua thăm bà ngoại, hỏi rất vớ vẩn rằng mẹ có muốn lên phố, ăn phở ở một cái quán ngày xửa ngày xưa không? Con đưa mẹ đi ăn phở nhé, không thì mẹ chỉ toàn ngồi nhà. Bà ngoại giờ chẳng nhớ mấy, bảo là mẹ không thích lên phố đâu, phố đông lắm, mà mưa thế này đi làm gì. Thế là ở nhà nấu gì đó cho mẹ.
Cứ êm đềm thế, đứng trong bếp của mẹ, nhìn ra khoảng giếng trời bé con thấp thoáng chút mưa dường như chớm sương mù, nấu cho mẹ một bát phở nhỏ, bánh phở là mỳ chũ khô và chút thịt bò, rồi nhìn mẹ ăn và sung sướng nhận ra trong gia đình, phở vẫn là một đơn vị tình cảm, dù phở bây giờ công nhận rất khó thấy ngon.
Cách nướng gà ngon với bí quyết tẩm ướp chuẩn nhất
Với cách ướp gà nướng, không phải ai cũng biết nhiều công thức hay bí quyết ướp gà sao cho chuẩn vị nhà hàng?