Mẹ bỉm phát sợ vì đến đâu cũng "được" người ta dạy cách làm mẹ

Làm mẹ vốn đã đủ vất vả rồi. Xin hãy để chúng tôi được làm mẹ theo cách của riêng mình – với tất cả tình yêu thương, trách nhiệm, và cả sự vụng về nhưng chân thành.

Làm mẹ vốn đã là một hành trình nhiều áp lực. Nhưng có lẽ, áp lực lớn nhất đối với tôi không phải từ con quấy khóc, thiếu ngủ hay việc nhà chất chồng, mà đến từ những “chuyên gia bất đắc dĩ” quanh mình: hàng xóm, họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp… Ai cũng nghĩ họ có quyền lên tiếng chỉ bảo tôi phải nuôi dạy con như thế nào.

Từ ngày sinh con, tôi giống như trở thành một “mục tiêu công cộng”. Mỗi lần bế con ra ngoài, kiểu gì cũng có người ý kiến: “Trẻ con phải đội mũ chứ, để trần đầu thế này cảm gió đấy”. Nếu con khóc, lập tức sẽ có lời trách: “Chắc nó đói, cho bú đi”, hoặc “Tại mẹ bế nhiều quá, nó hư rồi”. Thậm chí, khi con ốm, tôi còn nghe những câu như: “Con mẹ đoảng quá, suốt ngày để con bệnh”.

Đi làm trở lại, áp lực càng nặng nề hơn. Đồng nghiệp có con lớn hơn, kinh nghiệm nhiều hơn, nên cũng tranh thủ “dạy” tôi vào giờ nghỉ trưa. Người bảo phải cho con ăn dặm kiểu Nhật mới tốt, người lại khẳng định kiểu truyền thống mới đúng. Tôi ngồi nghe mà chỉ muốn biến mất luôn cho xong. Thực tế, tôi cũng đọc sách, cũng tham khảo bác sĩ dinh dưỡng, cũng tìm hiểu cẩn thận. Thế nhưng, chỉ cần tôi làm khác lời khuyên của họ, ngay lập tức sẽ nhận được ánh nhìn chê bai: “Đã bảo rồi không nghe”.

4f38aca846f4e21bc9d10b6e2ac74435-115012.jpg
4f38aca846f4e21bc9d10b6e2ac74435-115012.jpg

Họ hàng thì khỏi phải nói. Từ bà thím xa lắc đến bà cô ít gặp, ai cũng có ý kiến. “Trẻ con phải uống mật ong cho sáng giọng”, “Không đưa cho nó ra ngoài đâu”… Mỗi lời khuyên nghe qua tưởng chừng quan tâm, nhưng thực ra lại như một mũi kim chích vào lòng. Nó khiến tôi hoang mang, thậm chí có lúc nghĩ rằng: Có phải mình đang làm mẹ sai cách?

Áp lực ấy tích tụ, biến tôi thành một bà mẹ căng thẳng và cục cằn. Có lúc, tôi sợ ra ngoài vì không muốn nghe thêm lời phán xét nào nữa. Tôi từng ngồi khóc một mình trong phòng, ôm con mà thấy tủi thân đến nghẹn ngào. Tôi yêu con, chăm sóc con bằng tất cả trái tim, vậy mà lúc nào cũng bị so sánh, bị chê trách.

Tôi biết, những người đưa ra lời khuyên có thể thật lòng quan tâm. Nhưng sự quan tâm ấy đôi khi quá áp đặt, thiếu sự tinh tế. Bởi làm mẹ không có công thức chung. Mỗi đứa trẻ là một cá thể riêng biệt, mỗi gia đình có hoàn cảnh khác nhau. Không thể chỉ dựa vào kinh nghiệm của bản thân mà áp đặt lên người khác.

Tôi trân trọng những lời góp ý chân thành, nhưng cũng tìm cách bỏ ngoài tai những phán xét không cần thiết. Tôi chọn đặt niềm tin nơi bác sĩ, nơi những nguồn thông tin uy tín và quan trọng nhất là lắng nghe chính con mình. Bởi chỉ có tôi mới là người ở bên con 24/7, hiểu được từng thay đổi nhỏ nhất của con.

Tôi viết những dòng này không phải để than vãn, mà để nói thay tiếng lòng của nhiều mẹ bỉm khác. Chúng tôi không cần một xã hội toàn “chuyên gia” đứng ngoài chỉ tay. Chúng tôi cần sự thấu hiểu, sự chia sẻ, và sự tin tưởng rằng: chúng tôi đang cố gắng từng ngày để làm tròn thiên chức của mình.

Làm mẹ vốn đã đủ vất vả rồi. Xin hãy để chúng tôi được làm mẹ theo cách của riêng mình – với tất cả tình yêu thương, trách nhiệm, và cả sự vụng về nhưng chân thành.

Bảo Minh

Hai công trình chiến lược khẳng định tầm vóc Hải Phòng

Hai công trình chiến lược khẳng định tầm vóc Hải Phòng

Lễ khởi công còn là sự kiện mang ý nghĩa thiết thực chào mừng Đại hội Đảng bộ TP Hải Phòng lần thứ I, hướng tầm nhìn về Đại hội Đại biểu toàn quốc lần thứ XIV của Đảng.