Sau 6 năm ở cạnh, ăn ngủ, làm bạn và đồng hành cùng trà, tới hôm nay, là lần đầu tiên mình tự tổ chức làm mấy chuyện vặt vãnh, nhỏ nhặt nhưng nghiêm túc với trà. Mở đầu cho mùa năm nay, mình quên đi những quyến luyến với vụ trà xuân thơm ngon ngậy cốm, màu nước trong vắt sáng ngời, mình làm trà dệt hương.
Bắt đầu với nhài, mình gạ chồng dùng ô long để làm nhài. Những mẻ trà đầu tiên, chồng tự tay làm, mình lo mấy việc khác như nhặt hoa, ra trà, đem trà đón nắng đầu hè để hong khô, rồi lọc vụn, báo cho mọi người biết có nên thêm hương không sau khi kiểm thử. Toàn mấy việc chẳng đáng là bao, nhưng mình thực sự thấy mình nên tinh vi lên một chút, kiểu, đấy không có em thì anh làm làm sao được.
Và tất nhiên, mỗi khi nghe mình nói, anh hay bĩu môi, dùng cái giọng đanh đá không thể hơn được mà bảo, vâng, không có cô thì tôi chết. Mấy đứa trên quán nghe được thì cười không khép được mỏ. Nhưng ngoài ra, mình thấy, chúng nó nhìn mình “ngưỡng mộ” lắm vì người khó tính như chồng mình mà mình còn trả treo được cơ mà!
“Bây giờ, mùa hạ, sen nở nốt”
Còn giờ, mình làm sen bông trà hàm tiếu. Các thao tác thì vẫn giản đơn như năm ngoái khi bập bõm thực hành. Còn năm nay mình tự đi đầm sen, tự đi hái sen và tự đi chọn sen. Thú thực, hai ba hôm đầu, chồng dạy chọn sen hàm tiếu, mình nhìn như mù, thấy bông nào cũng giống bông nào, chỉ thấy khác biệt giữa bông nở và bông chưa nở, bông nụ nhỏ và bông nở to bằng mặt.
Đi lên đầm tầm chục lần, mình dần nhận ra được bông hoa nào to, bông hoa nào bé. Bông nào là nụ hàm tiếu, bông nào nở “sáo”, bông nào “thôi không lấy”. Mình biết cách cảm nhận thời tiết, trời đang nắng, nóng, khô, về đến nhà làm sao hoa sống nổi. Trời vừa mưa bão, hóa ra hoa bé lại, hương thu lại vào hết bên trong, vẫn là “không lấy được”. Mình biết thêm cách dưỡng hoa, ngâm ngập nước khi mới cắt từ đầu về nhà, dốc ngược hoa sen rồi xối thẳng nước, cho đến khi phần cành sát bông cứng lại, mọng nước, hoa không bị gục đầu là ổn.
Rồi tới lúc bóc tách từng cánh hoa.
Mình chọn chú tâm vào nó. Vào việc mình đang làm, như lời chồng nói, lời cô giáo dạy thiền dạy. Dùng lòng ngón tay, luồn vào giữa hai lớp cánh hoa, thấy cánh sen mềm, mỏng, nhẹ, càng vào sâu trong những lớp cánh gần đài nhụy, thấy phấn hoa trên cánh, mịn như nhung. Bông nào thiếu nước, sờ cánh hoa là thấy ngay, lớp phấn không mướt trên tay, cánh mỏng lại và rũ xuống, rất dễ gãy dập mỗi khi gấp cánh.
Rồi khi gấp, phải cư xử nhẹ nhàng với hoa như với một nàng thiếu nữ nhạy cảm, mỏng tựa sương mai và thập phần xinh đẹp, cánh gấp từ trên xuống, lựa theo nếp cánh hoa xuống tới cuống, không được quá tay bởi chỉ cần có một nếp gấp bị dập là cả lớp cánh đấy xem như bỏ vì hoa đã tổn thương, chẳng chịu nở nữa.
Đến trà.
Xúc một vài muỗng trà, gạn nhẹ cho trà dàn đều trên muỗng rồi đổ vào phần đài sen vàng óng được bao bọc bằng một lớp cánh hoa nhỏ, tránh để trà nhiều hơn diện tích đã có. Lại dùng ba ngón tay giữa vuốt nhẹ các lớp cánh hoa đã gập lên để hoa trở về hình dáng cũ. Chuẩn bị vài ba tờ giấy ăn loại xốp, dai, mềm. Lấy bình phun sương xịt đẫm cho hoa, quấn quanh hoa hai ba lượt để giữ ẩm cũng như hoa vẫn có thể “thở”, tránh làm hoa bị bí mà hỏng trà bên trong.
Thế vẫn chưa xong, hoa sen trà vẫn cần nở. Tất nhiên, đôi khi hoa không nở, do thời tiết, do cách cắm và nhiều thứ khác. Nhưng chẳng sao, “trong đầm gì đẹp bằng sen” cơ mà. Đoạn quan trọng không kém là phần cắt gốc rồi cắm vào bình. Cắm hoa vào một chiếc xô lớn, tính từ dưới cuống lên 15 phân, cắt chéo bằng dao sắc thay vì bằng kéo kẻo dập cuống hoa, cắt trong nước để tránh không khí vào bên trong cành hoa làm hoa khó nở.
Cuối cùng, để sen trà vào một chiếc bình thật đẹp. Bày biện như một bình hoa thông thường, chờ trong vòng 12 tiếng thì lại bóc lớp cánh ra lấy trà.
Hành trình đến với chén trà của mình, qua 6 năm, có lúc chán nản, có lúc yêu thương, có lúc biết ơn hạt giống đang nảy mầm xanh bé tí teo trong lòng, có lúc lại thấy an tĩnh diệu kỳ. “Đôi mắt em nhìn càng say đắm mơ màng nào thấy đâu sầu vương”. Cách đây một tháng, khi trả lời bảng câu hỏi của cô giáo dạy thiền, có một câu “Nếu cho lựa chọn lại thì bạn có làm công việc khác không?”.
À,
đời mình, gắn với trà,
bởi “một chiều ái ân”,
từ đây.
Trà sen, phong cách tao nhã của người Hà Nội cũ
Nhắm mắt chiêu một hớp nhỏ, hương sen lan tỏa khắp miệng, ngào ngạt như đang tĩnh tâm trước một đầm sen. Tinh thần tỉnh táo và sảng khoái đến vô cùng.