Người sưu tập

Anh là ca sĩ salsa nổi tiếng, cô là người sưu tập và làm hình xăm. Anh cưới một phụ nữ doanh nhân Nhật Bản, cô có một nhân tình người Pháp...

Anh là một ca sĩ salsa nổi tiếng. Cô là người sưu tập các đồ vật và thỉnh thoảng làm các hình xăm. Anh cưới một phụ nữ doanh nhân Nhật Bản giàu có. Cô có một tình nhân người Pháp.

Họ gặp nhau tình cờ. Cô đang cố thuyết phục anh nhân viên quán cà phê rằng năm xu có là gì trong giá mua một bao thuốc lá. Về phần mình, anh nhân viên đáp lại bằng một nụ cười rộng miệng và phát ra tiếng “không”. Anh ta vươn tay qua vai cô đưa lại cho cô năm xu. Cô ngoái lại, mỉm cười khi Cô nhận ra khuôn mặt và nói “Cám ơn” khi nhanh nhẹn đặt gói Marlboro ra xa. Anh mỉm cười và mời cô đi uống bia. Cô thích đi dạo hơn, thế là họ đi dạo.

“Tôi không thích salsa lắm, nhưng tôi nhận ra anh. Mọi người trên thế giới đều biết anh”. Mọi người trên thế giới biết anh bởi vì Anh là một ngôi sao nổi tiếng có nụ cười quyến rũ và cặp mắt biểu cảm. Cô không nổi tiếng. Thú vui yêu thích của cô là sưu tập. Cô sưu tập các ly rượu vang được lấy cắp từ các quán bar khác nhau, những nút bần của các chai rượu đã mở trong các dịp kỷ niệm, cát ở các bãi biển, những cây nến được lấy từ các nhà thờ trên thế giới và một số thứ Cô làm bằng cách lấy vỏ trứng làm khuôn và thuốc y tế để nhuộm. Cô sưu tập đủ mọi thứ và đôi lúc làm các hình xăm những khi cô thấy vui vẻ.

“Tôi có một anh bồ người Pháp tháng nào cũng đến, chúng tôi cùng nhau uống vang, anh ấy mang cho tôi sách và nến. Anh ấy là một nhà văn”.

Anh muốn biết tên người ấy, ngộ nhỡ Anh có biết anh ta, biết đâu đấy, nhưng Cô không nói cho anh biết.

“Đừng bao giờ nói với bất cứ ai bồ của bạn là ai. Ngoài ra… anh ấy đã có vợ, giống anh”.

Những người nổi tiếng không có đời riêng. Cả thế giới biết người vợ Nhật Bản của anh và Anh thở dài, nghĩ cách làm sao trở nên vô danh để được giải thoát. Đi trên phố mà không bị ai nhìn vào và trầm trồ chiếc xe mới của mình, món quà vừa nhận được từ người vợ nhiều hơn anh mấy tuổi – một phụ nữ không quan tâm tới anh nữa và dành hầu hết thời gian đi du lịch giống anh nhưng ở các vĩ tuyến khác nhau.

“Dubadubdub”, Cô nói và đấm vào ngực mình. “Anh bình thản đi, thình thịch thình thịch, trái tim bé nhỏ buồn bã ơi, tôi nghĩ tất cả những người biểu diễn salsa đều vui lắm mà”.

Tranh minh họa: Tào Linh.
Tranh minh họa: Tào Linh.

Anh muốn trở nên vui lắm nên Anh đã mời Cô đến xem buổi biểu diễn, nhưng Cô rất ghét các buổi diễn salsa, lại thêm cả đống quần áo phụ kiện cao cấp, rồi bước ra khỏi chiếc xe hơi mà không ai khác có được và cảm thấy ai cũng nhìn vào khi cô ngồi xuống bàn.

“Hãy nói với tôi một điều: anh thích gì hơn, buổi đêm hay buổi sáng?”.

“Tôi là nhạc sĩ, một con vật ăn đêm”.

“Mùa đông hay mùa hè?”.

“Chúng tôi quanh năm đều hưởng mùa hè, nhưng tôi thích mùa đông hơn, mà hỏi thế đủ rồi nhé, tôi đã mệt lắm với cánh nhà báo”.

“Thêm một câu nữa, chỉ một câu nữa thôi, mèo hay chó?”.

Anh cười.

“Tôi có hai con mèo ở nhà mẹ tôi, tên chúng là Ochun và Chango”.

Cô mỉm cười, cắn môi.

“OK, tôi sẽ không đến xem buổi diễn của anh, nhưng ta có thể ở bên nhau, chỉ hai ta…”

Thế là họ tiếp tục gặp nhau. Cô chờ cuộc gọi của anh sau buổi diễn và họ đi tới một bãi biển cách xa thành phố. Anh mang cho cô những ly vang và viết lên các nút bấc chai rượu ngày tháng họ uống cùng nhau. Trước, trong và sau đó họ làm tình. Anh hát những bản ballad vào tai cô trong khi Cô hôn vào từng lỗ chân lông trên da thịt anh.

Tháng đầu tiên anh bồ người Pháp của cô đến, Cô đã báo cho Anh biết là cô sẽ đi xa một tuần.

“Cô yêu anh ta à?”, Anh hỏi. Cô cười, không nói gì. “Nếu cô không yêu anh ta, sao cô không bỏ anh ta đến ở với tôi?”.

“Thình thịch thình thịch, trái tim nhỏ ích kỷ ơi, anh nhà văn của tôi đang đến thăm tôi. Khi cô vợ Nhật Bản của anh hiện ra, anh cũng sẽ đi nghỉ mà”.

Anh muốn nói một câu gì nhưng Cô đã bịt miệng anh lại. Hôm sau Anh viết một bài hát cho cô và chờ cả tuần. Những tháng sau đó làm bằng những quãng chắp nối, một tuần cho chàng người Pháp, vài ngày cho cô vợ Nhật Bản, những chuyến lưu diễn, và phần thời gian còn lại là để ở bên nhau.

Một lần họ ngẫu nhiên gặp nhau ở một bến du thuyền cách xa thành phố. Cô uống một cốc nước khoáng tonic bỏ nhiều đá, ngồi cạnh bể bơi. Chàng nhà văn Pháp ngồi sát bên cô phơi nắng và đọc báo. Anh bước ra khỏi xe và khoác tay vợ đi dạo. Nữ doanh nhân Nhật Bản nhận ra anh nhà văn và dừng lại. Anh nhìn vào Cô. Vợ anh nghiêng sang anh nói thầm tên người đàn ông tóc xám đang đọc báo. Anh gật đầu không bình phẩm gì. Anh không nhận ra cái tên ấy. Cặp vợ chồng đi tiếp và khi họ ngang qua cặp kia, cô vợ Nhật Bản khẽ cúi đầu chào anh nhà văn, người này chỉ khẽ nhướng mắt lên. Anh hạ thấp cái nhìn của mình. Cô vẫn uống nước khoáng tonic. Anh nhà văn mỉm cười, khó chịu vì đã bị nhận ra.

Họ không bao giờ nói về cuộc chạm trán đó. Anh không muốn gợi lại nó. Cô hôn từng lỗ chân lông trên da thịt anh và làm tình với anh theo kiểu Tây Ban Nha.

“Thình thịch thình thịch”, Anh nói, vỗ lên ngực mình. “Em biết gì không? Tôi yêu em”.

Cô trao cho anh một cây nến hình con ốc sên.

Một đêm cô xuất hiện vẻ rất hạnh phúc. Cô đã có cuốn sách mà anh nhà văn chỉ đề tặng cô. Nó đã được bán khắp châu Âu và tên cô ở ngay trang đầu. Cuốn sách nói về cô và dành cho cô.

“Anh ta làm thế cốt để em vui”, Anh nói. “Anh cũng rất vui tặng em một đĩa thu âm, nhưng vợ anh sẽ muốn biết em là ai và như em nói “đừng bao giờ nói cho bất kỳ ai biết bồ của bạn là ai…”.

Cô cười thích thú, hôn cuốn sách, sau đó hôn anh ca sĩ salsa vào miệng. Chàng bồ của cô bắt đầu gọi điện cho cô khi Anh đang lưu diễn và kể với cô về tiết trời lạnh, những buổi đêm, và những chai vang mà Anh đã mua để uống với cô. Khi trở về, anh mang theo những tờ báo có đăng hình anh, những bài viết phê bình trên báo, những bài quảng cáo cho đĩa thu của anh và những chiếc bút chì lạ mắt mà Anh lượm lặt cho bộ sưu tập của cô. Trong một lần trở về như thế Anh nhận thấy cô hơi bực bội, bận tâm.

“Không có gì đâu”, Cô nói. “Em cần màu. Em muốn làm một hình xăm nhưng không có mực đúng màu. Nó rất quan trọng, anh biết đấy”.

Anh giúp cô tìm màu và xua tan cơn buồn bực của cô. Cô trở lại vui vẻ. Xăm hình là việc Cô chỉ làm vào những dịp đặc biệt. Một khi nào đó nếu Anh muốn cô làm, Cô sẽ chạm cho anh một hình xăm. Cô không chạm hình nào cho mình cả, nhưng quả thực cô chạm rất đẹp. Cô thích làm nó.

Một tuần sau cô vợ Nhật Bản của anh quay lại và Anh ngừng hẹn hò cô. Vợ anh ở lại khoảng hơn một tháng. Anh chỉ kịp gọi được vài cú điện và có một cuộc đến chơi ngắn, đúng như một trò lừa gạt. Cuộc hôn nhân của anh đã trở nên buồn chán thực sự; hai người chỉ tỏ ra lịch sự với nhau khi bàn chuyện những chuyến lưu diễn tiếp và ký kết các hợp đồng. Cô vợ Nhật Bản cảm thấy anh ngày một xa cách, còn Anh đổ lỗi cho sự nóng nảy. Cô ta nhận xét đa phần các bài hát mới của anh đều là ballad và Anh bóng gió nói đó là “sự tuôn trào sáng tạo”. Cô ta nhận thấy có những cây nến lạ trên nóc tủ quần áo và Anh giải thích là phòng khi bị mất điện. Ở sân bay Anh ôm vợ, hôn lên trán cô ta và chúc chuyến bay an toàn. Hai giây sau khi thấy vợ khuất sau cửa kính Anh nhảy lên xe phóng đi tìm Cô.

Tranh minh họa: Tào Linh.
Tranh minh họa: Tào Linh.

Nhưng Cô không có nhà. Họ gặp nhau đêm sau và sung sướng được chạm vào cơ thể nhau. Cô không biết cô vợ Nhật Bản đã rời đi và kể cho anh hay là Cô không ở nhà vì cô gặp một nhà làm phim Tây Ban Nha, một anh chàng thú vị đến nỗi cô đã nói chuyện hàng giờ liền. Anh muốn ở lại với cô thật lâu và hỏi cô anh bồ người Pháp khi nào đến.

“Anh ta không đến nữa đâu. Mọi chuyện xong rồi”, Cô nói. “Anh ta khùng lắm. Tuần trước anh ta nói vợ anh ta đã biết hết mọi chuyện. Chính anh ta đã kể cho mụ vợ bởi vì anh ta muốn bỏ gia đình và mang em tới Paris, nhưng em không muốn đi. Em không yêu anh ta, vì thế cả hai đã cắt đứt hoàn toàn”.

Anh thở phào nhẹ nhõm không cần che giấu và ôm chặt cô.

“Thình thịch thình thịch, trái tim bé nhỏ điên rồ ơi, giờ thì anh sẽ ở lại với em”, Cô cười và lấy đầu lưỡi liếm mũi anh. Cô nói Cô muốn uống nước khoáng tonic và làm tình trên tấm đệm của cô vợ Nhật Bản. Đây là lần đầu tiên họ làm tình trong căn phòng này. Hôm sau, Anh không muốn cô rời đi. Anh muốn cô ở lại chờ anh diễn xong tối hôm đó. Và thế là Cô ở lại. Cô chờ anh không mặc gì và thắp hương khắp các góc phòng. Anh trở về rất muộn, tưới rượu rum lên người cô và liếm từng giọt một. Sáng ra, vẫn còn trần truồng và mệt mỏi, anh viết thêm một bài hát cho cô và không muốn cô rời đi. Cô không rời đi. Cô xem buổi diễn trên TV ở nhà anh. Anh trình bày bản nhạc viết tặng cho người phụ nữ tuyệt vời nhất anh từng gặp. Cô thấy hạnh phúc và Anh trở về nhà lòng đầy tình yêu dành cho cô.

Sau đó là chuyến lưu diễn ngắn ở Nhật Bản, nơi vợ anh gặp anh đưa bản hợp đồng ký kết cho sáu tháng lưu diễn ở châu Âu để quảng bá cho bản thu âm mà anh vừa bắt đầu tiến hành. Anh háo hức muốn làm việc này, nhưng Anh không yêu người nữ doanh nhân Nhật Bản, Anh yêu Nàng. Nàng, người đã đón anh với chai rượu vang Tây Ban Nha và ham muốn cơ thể anh, lần này không muốn ở lại nhà anh. Anh bắt đầu thu âm và ở liền tại phòng thu trong nhiều ngày. Họ hẹn gặp nhau khi Anh đã xong công việc. Anh dốc toàn bộ năng lượng của mình vào từng bài hát. Với hình ảnh Nàng trong tâm trí, Anh khiến cho cả thế giới phải nhảy múa. Anh lay chuyển cả châu Âu già cỗi. Ngày kết thúc việc thu âm, Anh lao đi kiếm nàng với bó hoa trên tay. Anh đã mua một hộp rum, hai chai nước khoáng tonic và dự định làm một cuộc ăn mừng thật xôm. Họ ẩn trong căn phòng của anh. Anh ngắt dây điện thoại và tắt chuông ở hành lang. Nàng thắp hương và cởi quần áo. Khi họ gần cạn hết chai đầu tiên, Anh nói Anh có một bất ngờ.

“Em đã làm anh phát điên lên. Anh điên lên thật”, anh nói. “Em đã thay đổi đời anh, em đã xoay ngược anh lại và thật không đúng nếu che giấu điều anh đã cảm thấy… đĩa thu này là dành tặng em, và nó chắc sẽ là bản hit trên thị trường. Tên em sẽ nổi lên rực rỡ trên bìa của đĩa thu được bán ra trên khắp thế giới”. Anh mỉm cười và vỗ vào ngực Nàng. “Thình thịch thình thịch, anh đang yêu, trái tim bé nhỏ điên rồ ơi, cục cưng ơi…”.

Nàng ôm cổ anh và liếm vành tai anh. Nàng rùng mình khi tay anh lại vuốt dọc sống lưng nàng và ôm choàng lấy nàng. Môi họ gặp nhau.

“Em rất sung sướng”, nàng nói và ngả người ra một chút. “Em muốn cho anh một thứ rất quan trọng. Em muốn cho anh một thứ sẽ kết chặt đôi ta mãi mãi. Em muốn là một phần của anh mãi mãi… để em chạm cho anh một hình xăm”.

Anh cảm thấy một niềm xúc động lạ lùng và cắn cắn môi. Anh cầm lấy chai rượu uống một ngụm, người như vỡ ra vì vui sướng, và Anh đồng ý. Hình vẽ trên gáy cổ anh, một hình vẽ nhỏ khác lạ, trông rất nổi bật. Khi Cô vẽ xong, Anh lại uống và kiệt sức vì phải giữ đầu nguyên trong một tư thế và vì nhiều giờ mất ngủ. Nàng ve vuốt khuôn mặt anh, đứng lên uống nước khoáng tonic, và nhìn anh chìm vào giấc ngủ.

Chuyến lưu diễn sáu tháng vòng quanh châu Âu sẽ bắt đầu vào tháng sau. Bản thu âm sắp được phát hành. Người vợ Nhật Bản đến vào phút chót để xem lại các chi tiết và lại rời đi với lời hứa của anh là họ sẽ nói chuyện kỹ với nhau, khi mọi chuyện đã lắng xuống một chút, về hành động lạ lùng gần đây của chồng cô.

“Bản thu này chắc chắn sẽ thành công, anh tin chắc thế”, Anh nói khi nằm dài trên cát ngắm mặt trời lặn.

“Nó sẽ thay đổi cuộc đời anh, em đoán trước được điều đó”, Cô nói, cũng nằm xuống bên cạnh anh.

“Thay đổi…” Anh nói và quay người lại nhìn cô.

“Thình thịch thình thịch, trái tim nhỏ của anh ơi… Anh đang nghĩ nếu em đến với anh thì sao nhỉ? Chúng ta sẽ bên nhau. Quỷ tha ma bắt cuộc hôn nhân của anh đi: em mới là người anh yêu”.

Cô ngồi dậy và duỗi lưng. Cô mỉm cười.

“Xong rồi. Em không yêu anh”.

Anh nhắm mắt rồi lại mở ra. Anh nói điều gì đó nhưng Cô đã ngắt lời anh và nói thêm rằng, ngoài ra, Cô đã có anh bồ khác, Cô không nói là ai, chắc anh ta là nhà làm phim Tây Ban Nha. Thêm nữa, Cô nghĩ bỏ lại người nữ doanh nhân Nhật Bản giữa một chuyến lưu diễn quan trọng như thế là điều không hay. Anh xoa xoa cằm. Anh không thể tin được chuyện này.

“Nhưng sao lại thế…? Tất cả việc này… mọi thứ ta đã có cùng nhau…”

Cô ve vuốt mặt anh và đứng dậy, phủi cát trên người. Cô nói Anh không nên đi cùng cô, trời vẫn chưa tối, và anh bồ Tây Ban Nha sẽ đến rất gần đây để đón cô. Anh đứng dậy muốn nói một điều gì nhưng không thể thốt ra lời.

“Thình thịch thình thịch, trái tim nhỏ ngờ nghệch ơi,” Cô nói, vỗ vỗ vào ngực anh. “Em đã có khi nào nói yêu anh chưa?”, Cô hôn vào một bên má ướt mồ hôi của anh và bước đi mấy bước. “Anh biết gì không? Chỉ là… em sưu tập mọi người, em vui với việc đó, nó thực sự là thú vui của em… khi anh đi khắp thế giới, anh sẽ nhận ra dấu hiệu của em. Có rất nhiều người mang hình xăm như thế trên gáy cổ họ”, Cô mỉm cười. “Và họ đều là những người nổi tiếng…”.

Anh là một ca sĩ salsa nổi tiếng và chuyến lưu diễn châu Âu của anh đã thành công lớn. Cô làm việc sưu tập mọi người và xăm dấu hiệu của cô lên trên họ. Anh đã ly hôn nữ doanh nhân Nhật Bản giàu có. Cô đã có người tình.

(Dịch từ tiếng Anh theo bản dịch từ tiếng Tây Ban Nha của Mary G. Berg)

Vài điều về tác giả Karla Suárez

Karla Suárez là nhà văn Cuba. Bà sinh ở Habana năm 1969. Từ nhỏ bà đã say mê toán học, viết truyện, và âm nhạc. Bà đã học guitar cổ điển và có bằng kỹ sư điện tử, một nghề mà bà tiếp tục phát triển. Suárez là tác giả của năm tập truyện ngắn và bốn tiểu thuyết. Các tiểu thuyết của bà đã nhận được nhiều giải thưởng, như giải Lengua de Trapo Prize cho cuốn tiểu thuyết đầu tay của bà nhan đề Silencios (“Những im lặng”, 1999), nhờ nó bà cũng đã được nhật báo “El Mundo” bầu chọn vào tốp mười nhà tiểu thuyết xuất sắc năm 2000.

Các tiểu thuyết của bà đã được dịch ra một số thứ tiếng. Bản dịch tiếng Pháp cuốn Silencios đã vào chung kết giải Insular America Award và Guyana Prize for Literature năm 2004. Nhiều truyện ngắn của bà đã có mặt trong các tuyển tập xuất bản ở châu Âu, Hoa Kỳ, Mỹ Latin. Ở Cuba, một số truyện của bà đã được chuyển thể lên truyền hình, trong đó có truyện Người sưu tập. Truyện ngắn đầu tay của bà Aniversario (“Sinh nhật”) đã được chuyển thể sân khấu. Ở Pháp, tiểu thuyết Silencios của bà đã được chuyển thể sân khấu năm 2010 và chuyển thành nhạc kịch năm 2013. Suárez có trong thành phần ban chấm giải thưởng Juan Rulfo. Năm 2007 bà được Hay Festival và Bogota World Book Capital chọn là một trong 39 nhà văn trẻ tiêu biểu của Mỹ Latin. Bà sống ở Lisbon (Bồ Đào Nha), nơi bà điều hành Câu lạc bộ Đọc sách của Viện Cervantes và dạy viết văn tại Trường Viết văn ở Madrid. Cuốn tiểu thuyết mới nhất của bà xuất bản năm 2017.

Ngân Xuyên (Dịch theo bản dịch của Mary G. Berg)

Nguyện ước cuối cùng

Nguyện ước cuối cùng

Nikolai Nikolaevich còn có một hy vọng, và một ước muốn cháy bỏng như hồi còn trẻ để hy vọng đó thành sự thực. Ông muốn sống đến mùa xuân.