Những cơn mưa kéo dài suốt đêm, đến sáng chưa ngừng tầm tã. Mưa sầm sập gõ trên mái nhà, những dòng nước tuôn như suối từ ống máng hàng hiên, nơi có một chỗ vỡ. Những sớm mai thẫm màu, đẫm tiếng mưa, cứ muốn kéo tấm chăn nằm rốn thêm mươi phút trên giường.
Xa lắm rồi, những sớm mưa như thế, trong tiếng mưa nghe rất khẽ tiếng lạch cạch dưới bếp. Mẹ đã dậy, lui cui nhóm lửa bếp dầu. Cái bếp dầu ngày nào cũng phải kéo lại bấc cho xanh lửa. Rồi chỉ một lúc sau, đã thấy tỏa mùi thơm từ bếp. Có khi là mùi sắn luộc, mùi cơm nếp, cơm rang, hay mỳ sợi nấu gần như suông, nhưng chẳng bao giờ mẹ quên hành mùi. Một lúc nữa, là mùi cà phê mẹ pha trong cái phin nhôm cũ, cho bố, trẻ con sẽ được uống xái hai với nhiều đường. Thơm ngào ngạt, thế là không cố nằm thêm nữa, lục tục dậy, ra ôm lưng mẹ thay cho câu chào buổi sáng.
Cũng có những sớm mưa, nghe tiếng kẹt cửa nhẹ. Mẹ không nấu trong bếp mà mặc áo mưa ra đường, lát sau về, gói xôi xéo hay đĩa bánh cuốn Thanh Trì mẹ vừa đặt trên bàn đã nức mũi mùi hành phi, bật dậy ngay không cần gọi.
Tất nhiên dậy còn nhanh nữa khi nghe mùi phở. Phở, niềm hạnh phúc ấu thơ, chỉ hôm nào kêu ốm mệt hay thi cử gì đó, thì được ăn. Những lúc ấy, hân hoan, quên cả mẹ tóc ướt vì vướng mưa, quên cả nói câu con ăn gì cũng được, mẹ đừng ra đường lúc mưa như thế…
Phải nhiều năm sau nữa, mới bất chợt ân hận vào những sớm mưa. Thế là đội mưa về với mẹ, nấu hay mua cho mẹ món gì đó mẹ thích, nhưng đấy là về sau.
Những bữa sáng ngày mưa ấy, những tiếng động khẽ từ trong bếp và mùi thơm lan khắp căn nhà, thành một nỗi nhớ rất dai dẳng. Rồi đến lúc mình làm mẹ, lại những sớm mai mưa không dừng. Lại lui cui trong bếp, khẽ, để cả nhà ngủ thêm mươi phút. Lại những bữa sáng thật thơm. Trời mưa, mùi thơm của bếp núc như là được nhân lên nhiều lần. Mùi bánh mỳ nướng, mùi cà phê… Cà phê pha bằng máy, bánh mỳ cũng nướng bằng máy, nhàn hạ lắm so với mẹ ngày xưa, nhưng cũng như mẹ, thấy con cái hân hoan vì được ăn cái gì đó giản đơn thôi nhưng ngon lành ấm áp thì buổi sáng là một niềm vui không hề nhỏ.
Trong hội phụ huynh lớp tiểu học của con tôi, có một chị kể rằng con chị ấy được rèn tính độc lập bằng cách mỗi sáng tự dậy đánh răng rửa mặt và tự đi ăn sáng, rồi tự ra xe bus trường đón cách nhà hơn 1 km. “Em được ngủ thêm một tiếng mỗi sáng, bọn trẻ con trường này đi học sớm quá, mình dậy theo chúng nó thì chết mệt.”
Nhiều năm rồi, tôi không biết cậu bé xưa được mẹ rèn luyện tính độc lập ấy giờ ra sao? Chắc là cháu đã đi du học, như ý định của mẹ cháu từ ngày cháu vào lớp một. Tính độc lập, tự chủ chắc chắn cháu có thừa, vì đã được rèn dũa từ sớm như thế. Và điều đó cần cho cháu biết bao khi xa nhà. Trong thâm tâm tôi phục mẹ cháu vô cùng vì đã kiên quyết với cháu như vậy. Bé xíu, tự cầm mấy nghìn mẹ để trên bàn, ra phố mua xôi hay bánh mỳ thì tùy, mua thêm bịch sữa cầm lên xe bus, bữa sáng giản đơn tiết kiệm thời gian của cả mẹ và con.
Nhưng còn những sáng mưa thì sao?
Những sáng mưa rất thơm và ấm áp, có bàn tay mẹ, có mái tóc mẹ vương mùi mưa, có nỗi hân hoan vì được mẹ chiều chuộng và yêu thương.
Mỗi đứa trẻ được yêu thương theo những cách khác nhau trong mỗi gia đình, nên không thể nói cách nào tốt hơn cách nào, có lẽ thế.
Và tôi chọn cách của mẹ tôi. Để con cái được nghe thật khẽ những tiếng yêu thương trong những ban mai ngái ngủ.
Ngồi nhìn má ngủ...
Má không đi lại được, nhiều năm rồi. Má nhắc bà ngoại, rồi khóc. Mình ngồi bên, không biết nghĩ gì, chỉ thấy buồn thôi. Đã xa những hôm má khỏe rồi.