Đêm qua, lúc mưa đột nhiên rất lớn, mẹ nghe thấy tiếng con trở mình, và đèn phòng con bật sáng. Đèn chỉ sáng một lúc, nếu lâu hơn, có thể mẹ sẽ ghé sang, dù biết từ lâu con không thích những biểu cảm kiểu đó, nó làm con nghĩ rằng mẹ vẫn đang coi con là một đứa nhỏ.
Tất nhiên với mọi bà mẹ, con cái dù lớn mấy vẫn là đứa nhỏ thôi, nhưng cơ bản chúng ta đã đồng ý ngầm với nhau rằng quan tâm quá mức, hoặc quá sớm, đôi khi là can thiệp không đúng cách vào đời sống tinh thần của nhau.
Ừ, mà một chút mất ngủ vào một đêm mưa tại sao cứ phải kéo vào cái gì đó liên quan đến đời sống tinh thần chứ. Mẹ lại đem chuyện thời thiếu nữ của mẹ để nghĩ sang con rồi. Những mất ngủ đêm mưa, những thao thức thời trẻ, một câu chuyện, một lời nói, một cuốn sách hay, một bài hát hoặc một cuốn phim…, có vô vàn lý do để tiếng mưa đêm làm mình không muốn ngủ, chuyện thường mà, sao cứ phải cảm thấy có điều gì đó gợn lên trong lòng như một bất an nhỏ bé mơ hồ.
Ảnh minh họa: internet. |
Khi mẹ bằng tuổi con bây giờ, mẹ cũng có những đêm mưa không ngủ. Trong những đêm mưa ấy, sau những lý do kể trên, tiếng trở mình của bà ngoại rốt cuộc lại là lý do lớn nhất làm mẹ mất ngủ. Giả vờ ngủ để bà ngoại không biết mình đang thức, nghe những tiếng thở dài bà cố nén.
Thời bao cấp nghèo, cuộc sống nhiều khó khăn. Lo toan cứ triền miên là lẽ thường. Giả vờ ngủ mãi rồi thiếp đi và bừng tỉnh vào sớm mai, nghe tiếng bát thìa chạm nhau, mùi chảo cơm rang hay nồi mỳ sợi nấu suông cũng cực kỳ ấm áp sau một đêm mưa. Những thao thức đêm qua của bà, của mẹ như đã đâu mất. Tuy nhiên những đêm mưa thì vẫn đấy, quá nhiều trong một năm, trong một mùa, trong một đời làm đàn bà. Nó lặp đi lặp lại. Đâu có cần phải nghĩ về nó mãi, đúng không con?
Một ngày nào đó, con cũng thế, sẽ nói với con gái con những chuyện nhỏ nhặt linh tinh thế này, nếu như con may mắn có con gái, để nghĩ rằng chuyện thời thiếu nữ của mẹ hay của con dù chẳng hề giống nhau cũng sẽ có rất nhiều liên hệ. Mẹ không có ý định đem những kinh nghiệm của mình, vì thật ra mẹ cũng có rút kinh nghiệm gì đâu, để làm con mất đi việc tự mình quyết định những cảm xúc của mình.
Sẽ có những lúc cuộc đời đem lại nhiều bất hạnh hoặc đau đớn, tất nhiên cả niềm vui nữa. Như là mưa hay nắng, đơn giản thế. Con sẽ có lúc ngồi suốt cả một đêm mưa, thậm chí không phải một. Nghe tiếng mưa và thấy tan tác những mảnh tâm hồn. Sẽ có những đêm thật buồn, khi biết yêu, khi đổ vỡ, khi gặp biến cố… Cuộc đời vốn nhiều biến cố.
Chỉ cần sáng hôm sau thức dậy, mỉm cười nghe tiếng dép mẹ đi lại, thìa bát lanh canh trong bếp, một ngày như mọi ngày bắt đầu... Con biết tại sao mẹ hay làm bữa sáng ở nhà chứ không thích ra phố ăn quà rồi chứ? Một chút xíu chăm lo gia đình, thực ra để tự cân bằng lại mình, là cách đơn giản và hữu ích nhất rời xa những đêm mưa. Lẩm bẩm câu thần chú nhạt nhẽo và đúng đắn nhất đời: Hết mưa trời sẽ nắng! Mỉm cười và bắt đầu ngày mới. Những mảnh nhỏ tâm hồn rốt cuộc sẽ trở lại như những mắt lá xanh ngời lên sau mưa con sẽ gặp trên đường.
Con gái ơi! Hoa cũng như nước mắt người!
Con gái ơi, xa cách, đau khổ, thương nhớ, mọi thử thách đến với chúng ta trong đời… có lẽ là cần thiết cho đời sống của con người.