Chồng tôi trước đây là công tử đúng hiệu. Anh ấy không biết làm việc nhà, không hiểu tâm lý người khác và khá vô tâm, thờ ơ. Mẹ chồng tôi bảo bà hối hận vì đã quá nuông chiều anh ấy, để khi trưởng thành, anh ấy trở thành người con chỉ biết đòi hỏi quyền lợi mà không biết cách chăm sóc bố mẹ. Lấy nhau 3 năm đầu, vì tính tình ngông ngênh, bất cần của chồng mà tôi không dám sinh con; cũng nghĩ đến việc ly hôn mấy lần. Nhưng tôi thương mẹ chồng. Bà rất hiền, thương con dâu và luôn là điểm tựa tinh thần cho tôi mỗi khi vợ chồng tôi cãi nhau. 2 năm trước, bố chồng tôi mất vì đột quỵ, mẹ càng buồn và cô đơn hơn. Tôi sợ nếu mình rời đi, bà sẽ chông chênh và không thể trụ vững nữa.
Năm ngoái, tôi vỡ kế hoạch nên có bầu. Khi tôi báo tin vui, lần đầu tiên tôi thấy chồng mình mừng đến nỗi cười toe toét, chạy đi khoe với mẹ. Dù vô tâm nhưng lần đầu được làm cha, anh ấy cũng có những hành động rất đáng yêu. Sau đó, chồng tôi dần có sự thay đổi. Anh ít đi nhậu hơn, tiền bạc đưa đầy đủ cho vợ. Mỗi tháng, chồng lại chở tôi đi khám thai và nhìn thấy con qua máy siêu âm, anh lại cười hớn hở vui mừng. Chồng tôi còn học nấu ăn, hứa khi tôi đẻ, anh sẽ nấu cho tôi ăn. Thấy con trai thay đổi, mẹ chồng tôi mừng lắm, bà luôn gọi đứa bé trong bụng tôi là "kim cương" vì đã có công lớn trong việc thay đổi cha nó.
Đến tận thời điểm tôi sinh con, chồng vẫn rất tốt tính và thương vợ. Nhưng đứa trẻ ra đời, con bé cứ quấy khóc suốt ngày đêm, khó tính đến mức tôi phải bế trên tay mọi lúc, kể cả lúc con ngủ. Con khóc váng đầu váng óc, khóc đến độ hàng xóm cũng phải sang hỏi han, bảo tôi đưa con đi khám xem thế nào. Mà vợ chồng tôi xót con, đưa đi khám từ bệnh viện công đến bệnh viện tư vẫn cùng một kết quả: Con không có bệnh gì cả.
Ảnh minh họa |
2 tháng nay, tôi và mẹ chồng thay phiên chăm sóc, bồng bế con bé. Chồng tôi đi làm về thì lo cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp. Dường như quá mệt mỏi nên anh ấy dần trở về như trước kia, thường cáu gắt khó chịu. Nửa đêm ngủ, con khóc quá, anh ấy lại bực tức mắng mỏ vợ. Tôi hiểu chồng cũng áp lực khi đi làm rồi về nhà biết bao nhiêu việc nên chỉ đành nhẫn nhịn nghe chồng mắng. Tôi chỉ hi vọng con lớn hơn một tí, bớt khóc quấy đi thì tôi cũng đỡ vất vả.
Đêm qua, con lại tiếp tục khóc từ 9h tối đến 12h khuya vẫn chưa ngủ. Cứ lim dim, tôi đặt nhẹ nhàng xuống giường là con giật mình khóc tiếp. Chồng tôi không chịu nổi nữa quay ra chì chiết vợ không biết trông con. Mẹ chồng tôi liền lấy trong tủ ra một tờ giấy, bảo chồng tôi tự đọc đi. Chồng tôi đọc đến đâu, mặt mày xám ngoét đến đó. Đó là bản di chúc mà mẹ tôi đã soạn trước, trong đó ghi rõ nhà đất, tài sản sẽ giao cho tôi đứng tên, còn chồng tôi không được nhận gì cả.
Mẹ chồng tôi bảo nếu anh không thay đổi tính tình, không biết thương yêu vợ con, đồng cam cộng khổ với vợ thì bà không thể yên tâm khi sống với anh lúc về già. Vì thế, bà chọn sống cùng với tôi, để tôi chăm sóc bà và điều đương nhiên, tôi sẽ được nhận hết tài sản.
Chồng tôi nín thít, đưa trả giấy cho mẹ rồi bế con cho tôi nghỉ ngơi một lúc. Nhưng tôi biết, nếu con cứ khóc quấy kiểu này mãi, chồng tôi sẽ không thể chịu nổi, lúc đó, bản di chúc kia sẽ không có tác dụng gì với anh ấy.
Nhìn cảnh Hằng Du Mục bị chồng đánh, tôi rùng mình khi nhớ về chiếc ghế oan nghiệt 10 năm trước mẹ chồng bất chấp tính mạng đỡ cho tôi
Nếu như không bản lĩnh đưa ra quyết định đó, có lẽ cuộc đời tôi sẽ mãi chìm trong bóng tối.