Nhớ dạo lớp 9, đang đung đưa chân trên giường thì nhỏ Hạnh dúi cho một trái cóc chín thì thầm: “Của anh đó mua làm quà cho tui đó, không có nhiều, bồ ăn cho biết”.
Trái cóc đầu tiên thật ngon. Từ đó Sài Gòn có vẻ gì rất ngon. Ngọt ngào và chua thanh thanh. Cái vị đó cứ đọng lại mãi trong kí ức của tôi ngay cả bây giờ, khi đã được ăn cóc thỏa thích. Sài Gòn bây giờ vào mùa cóc chín, những xe cóc chín đầy hai bên đường, thơm cả một vùng.
Ảnh minh họa: internet. |
Trái cóc, ngoại trừ cái tên xấu xí thì gợi cảm như nắng mùa hè rực rỡ, vừa chua chua vừa ngọt ngào, những dòng mật tứa ra từ kẽ tay, những hạt muối ớt đỏ xé ngào lên, những xe đẩy ven đường, người bán hàng biết cách bày những miếng cóc chẻ ra sao cho hấp dẫn nhất. Ai đi qua cũng muốn dừng lại, muốn sở hữu một hộp đóng sẵn mang về ngấu nghiến ở góc riêng tư, như một món quà vụng dại cho chính mình.
Nếu được chọn trái cây gì gợi nhớ nhất. Sẽ không chọn sầu riêng, không chọn sơri, vú sữa hay bất cứ trái gì đặc trưng mà chọn cóc chín. Cóc xanh sẽ rất là “xanh chín” và ít giá trị trong mắt kẻ nhập cư như tôi. Cóc chín mới là đáng giá. Là “cóc cụ”!
Sài Gòn đang tháng Sáu, mùa mưa, mùa cóc chín. Ẩm ướt hào phóng và phong tình phóng đãng nhất trong năm. Đây là mùa sâu sắc nhất của Sài Gòn nông cạn, Sài Gòn tôi yêu. Mùa của trộm cắp, túng quẫn, của điên rồ, bỏng rát, mùa của dục vọng, mùa của bùng phát.
Ảnh minh họa: internet. |
Sài Gòn cũng chỉ cần một mùa như thế cho một năm nhạt nhẽo. Kể cả Tết thì Sài Gòn vẫn thờ ơ, thậm chí thờ ơ tột bậc. Cả thành phố cuốn gói đi du lịch hoặc chạy trốn như trốn dịch hạch hoặc tràn về các quê gốc thì tháng Sáu xứng đáng là nữ hoàng của các tháng khác. Ai trót thương nhớ loại trái này hãy hân hoan về cùng Sài Gòn để chung hưởng. Vị ngọt ngào, chua thanh thanh ướt đẫm những khóe tay, hãy mút mát, liếm láp như một niềm ân hưởng của đất trời.
Trà sen tháng 6
Một chén trà nho nhỏ chứa đựng hương đất trời, hoa lá... để trong một đêm xa xứ có đủ cho lòng vơi nhẹ nỗi hoài hương.