Con gái,
Mới ngày nào mẹ ôm con trong lòng, vỗ về con từng miếng ăn, từng giấc ngủ. Hôm nay con đã bước vào độ tuổi dậy thì, con cao hơn mẹ, biết phụ mẹ việc nhà, biết tự chuẩn bị đồ dùng cho mình trước khi đi học… Không chỉ vậy, con gái nhanh nhẹn, thông minh của mẹ đã biết thể hiện quan điểm cá nhân hơn. Con còn muốn được tự lập, được thể hiện bản thân, tham gia các hoạt động đoàn thể. Mẹ hết lòng ủng hộ con.
Con muốn tự đi đến trường bằng xe đạp điện. Điều này, mẹ cần cân nhắc thêm. Với điều kiện của gia đình mình, mua thêm một chiếc xe đạp điện cho con không khó nhưng đường xá đông đúc, con lại chưa nhiều kinh nghiệm tham gia giao thông. Con có thể sơ suất làm đau chính mình và làm phiền những người khác trên đường. Mẹ nghĩ đó là một lựa chọn mạo hiểm. Con có thể đi xe đạp, tuy chậm mà an toàn, thời gian đầu bố mẹ sẽ thay nhau đồng hành cùng con…
Con muốn qua đêm ở nhà bạn? Mẹ đã từ chối và con cũng đưa ra ý kiến của mình với thái độ khá gay gắt. Mẹ tự hỏi mình có quá cổ hủ không? Mẹ đang dạy con theo cách bà ngoại dạy mẹ: “Giữ con như giữ con ngươi của mắt mình” như vậy là đúng hay sai? Không sai đâu con gái ạ, xã hội đầy cạm bẫy, cả một đêm dài bảy tám tiếng ai dám chắc không có điều gì nguy hiểm xảy đến với các con.
Mẹ không chỉ mất ngủ cả đêm, mẹ không thể ngồi yên một chỗ, cho dù mẹ có đứng dưới cửa nhà bạn con thì vẫn không thể yên tâm khi con gái khuất khỏi tầm mắt. Là mẹ cẩn trọng quá mức, là mẹ rối loạn lo âu? Người ta nói rằng mẹ quản lý con quá chặt, mẹ bọc con trong nhung lụa, con sẽ chậm chạp, nhút nhát và ngốc nghếch hơn những bạn cùng trang lứa. Nhưng trong số những người buông ra lời chế giễu ấy, ai sẽ là người thay mẹ chăm con khi con đau ốm, ai đã là người thay mẹ mang thai và sinh dưỡng con, ai sẽ là người bên con khi con buồn?
Khi các con còn trong vòng tay mẹ, mẹ cần chịu trách nhiệm với con, với chính mẹ và với xã hội về tâm lý, hành vi của con. Con hãy trấn tĩnh lại một chút, rồi cùng ngồi lại với mẹ, mẹ sẽ kể cho con nghe về thời học sinh mẹ đã đi qua. Năm tháng ấy, bây giờ nghĩ lại còn nhiều nuối tiếc khi không thể cùng các bạn tham gia tất cả những buổi chung vui đêm ngày, mẹ đã từng khóc rấm rứt và hờn dỗi ông bà rất nhiều khi ông bà lặn lội tối khuya đến đón mẹ về nhà ngủ. Đó là văn hóa gia đình mình, là nền tảng mẹ lớn khôn để sinh trưởng nên các con hôm nay.
Con hỏi: “Mẹ lo lắng điều gì?”, mẹ lo lắng những vụ hỏa hoạn trong đêm, mẹ lo lắng con bị rủ rê sử dụng chất kích thích, lo sợ khi con cần không có mẹ ở bên hỗ trợ con... Biết rằng không thể lo lắng mãi, nhưng ít nhất đến khi con đủ mạnh mẽ hơn có thể chống chọi lại cám dỗ , trưởng thành hơn để nhận biết đúng – sai.
Mẹ đâu ngăn cản con để thỏa mãn hiếu thắng quyền lực trong mẹ, mẹ làm tất cả với sự trân trọng, tế nhị và tình yêu thương dành cho con. Con có thể mời bạn bè đến và nghỉ lại nhà mình, mẹ rất chào đón các bạn. Nhưng việc giáo dục con theo văn hóa gia đình mình thì mẹ nghĩ là điều nên làm. Con gái của mẹ chỉ có một cuộc đời, một tuổi trẻ phơi phới mẹ nào có thể làm ngơ.
Mẹ cũng áp lực, mẹ cũng ít trải nghiệm máu lửa, nhưng mẹ luôn nỗ lực khắc phục hoàn cảnh để đồng hành cùng con trên mọi chặng đường. Mẹ cùng con đọc thêm những phóng sự điều tra để lấy thông tin. Mẹ nhờ người bạn thân làm công an đưa mẹ con mình khảo sát địa bàn lúc tối muộn để con được thấy những thanh niên đua xe trên đường, những mảnh đời không nơi nương tựa, một phần của góc khuất trong xã hội phức tạp này. Mẹ cùng con tham gia những lớp sơ cứu, cứu nạn, rèn luyện kỹ năng khi gặp sự cố, hỏa hoạn… Biết nhiều cũng tốt nhưng cũng phải biết sợ con ạ. Khám phá nhiều điều mới cũng tốt nhưng đừng mạo hiểm để phải trả giá quá nhiều.
Con gái của mẹ, hơn tất cả mẹ mong con được bình yên, được chở che và luôn hạnh phúc. Hãy để mẹ buông tay con từng chút. Bố mẹ luôn bên cạnh cùng con trưởng thành, để khi vấp ngã con có thể mạnh mẽ tự đứng dậy và tiếp tục bước đi không sợ hãi. Mẹ mong rằng mẹ con ta sẽ lắng nghe và thấu hiểu nỗi lòng của nhau để cùng vun đắp cho hạnh phúc của gia đình mình, con nhé.
Hãy nhìn đời đơn giản bằng đôi mắt lạc quan
Mẹ vô cùng hãnh diện vì trong hành trình lớn khôn của con luôn có mẹ và suốt chặng đường thanh xuân của mẹ luôn có con đồng hành...