'Tại sao mình lại ở đây, mình còn làm việc này đến bao giờ, đâu mới là mình?'

Có lúc chị bật cười tự giễu mình khi rơi vào cơn "đau đầu vì tiền" sau "điên đầu vì tình" với công việc mà không phải với người đàn ông nào.

Có lúc chị bật cười tự giễu mình, mình đang rơi vào cơn “đau đầu vì tiền” sau khi “điên đầu vì tình” - mà lại là cảm xúc với công việc chứ không phải với người đàn ông nào, thế có chán không cơ chứ.

Chị bạn bỏ việc ở tuổi 40. Sếp chị bảo, anh vẫn để cho cô làm những gì cô thích mà, cô nghĩ lại đi. Nghĩ lại thế nào giờ? Đã nói ra nghĩa là đã quyết định rồi, là không còn gì để nghĩ lại. Một công việc chị yêu thích, gắn bó từ khi ra trường đến giờ cũng đã được 20 năm, và trong mắt mọi người chị vẫn làm tốt công việc ấy.

Ngày quyết định thôi việc của chị được gửi đến cả cơ quan, mọi người đều ngỡ ngàng. Cũng là ngày cuối cùng chị làm ở đó. Cả tháng trời, sếp nhét đơn xin nghỉ việc của chị vào ngăn kéo không ngó ngàng đến. Chỉ gần tuần cuối cùng, chị hỏi, sếp mới đưa đơn sang phòng hành chính làm thủ tục cho chị, nên chỉ có vài người bạn thân làm cùng và vài người bên hành chính biết trước mà thôi.

Chị biết mình làm đúng với bản thân. Nghề viết từ lâu chẳng còn được coi trọng nữa. Cơ quan cũng xảy ra không ít chuyện ngoài chuyên môn làm chị chán. Và quan trọng nhất, có thể vì những lý do ấy, có thể vì chính mình, nhưng từ lâu, chị thấy mình không còn sáng tạo nữa. Chị làm đủ, tốt nhất có thể trong lúc này, có thể là tốt với nhiều người, nhưng không tốt so với chính chị đã từng.

Ảnh minh họa: internet.
Ảnh minh họa: internet.

Chị kể, mọi người nhắn tin, gọi điện. Chị không dám nghe. Chị cảm thấy như đang rời bỏ một người khi lòng vẫn còn yêu, chỉ có lý trí bảo là đừng yêu nữa. Tất cả tin nhắn, chị không trả lời. Người bạn tốt từ miền Trung inbox: “Sao lại đi thế bạn? Ít ra cũng phải nói một lời chứ”. Chị chỉ thả tim như một lời cảm kích. Không thể nói gì.

Công việc làm truyền thông bên ngoài, cho một tập đoàn lớn, mang lại cho chị thu nhập tốt, tốt hơn nhiều so với công việc làm báo trước đây. Nhưng chị cũng không vui. Chị nhớ quay quắt nghề báo. Nhiều hôm, ở chỗ làm mới, mở những trang báo online ra, đọc các phóng sự, ghi chép của đồng nghiệp, nước mắt chị cứ trào ra. Bởi chị biết, mình có thể làm được những bài sâu sắc như thế, mình đã từng như thế.

Nó khác với công việc truyền thông này, toàn mỹ từ hào nhoáng, nhào nặn những thông tin dịch vụ sản phẩm đến sáo mòn. Trước đây, con chữ với chị có sức nặng bao nhiêu thì giờ cứ nhẹ bỗng, bởi đó là một thế giới không dành cho chị. Nhưng thu nhập quá tốt, quá yên ổn, quá đỡ mệt đầu so với công việc cũ. Không còn những buổi tối, buổi đêm làm việc thất thường. Chỉ có bó buộc giờ hành chính chứ không tự do giờ giấc theo công việc như trước. Cũng là tốt mà.

Vậy mà tự chị cứ dằn vặt mãi là sao. Ngày nào chị cũng thấy nặng nề khi đến công ty, thấy vô nghĩa khi viết những bài quảng cáo trên các tạp chí in màu đẹp đẽ, sang chảnh. Giống như yêu một người cũ quá hay ho, quá thú vị, giờ yêu người khác chỉn chu thì lại thấy nhàm.

Chị bảo mình đừng mơ mộng nữa, gạt bỏ những nhung nhớ, những khao khát được bận lòng với con chữ, với đời sống sang một bên, để mà thoải mái tận hưởng sự nhàn hạ này đi. Thu nhập tốt khiến chị có thể trả nợ nhanh hơn, chi tiêu thoáng hơn, cho các con đi nghỉ hè xa hơn, nhiều hơn. Nhưng rốt cục tất cả không bù lại được câu hỏi trong chị mỗi ngày đến công ty: “Tại sao mình lại ở đây, mình còn làm việc này đến bao giờ, đâu mới là mình?”.

Hai năm qua đi như trong chớp mắt. Hai năm mà chị vẫn không dứt bỏ được cảm giác dằn vặt ấy. Vừa là không trọn vẹn với chỗ làm mà chị vẫn thấy là mới, vừa khốn khổ với chính mình. Ở tuổi chị, có ai còn phải trăn trở thế không? Chị biết rất nhiều bạn bè mình bằng lòng với công việc, làm cho xong, dễ chấp nhận. Chứ những người say mê, hào hứng, sáng tạo… thì hình như chỉ tìm thấy trên tivi, trên báo!

Và, chị lại bỏ việc một lần nữa, chọn quay về nghề cũ.

Môi trường báo chí quen thuộc của chị, dù là ở cơ quan khác, nhưng chị hòa nhập rất nhanh. Câu chữ viết ra vẫn thoải mái như ngày nào, vẫn còn phần nào những lấp lánh đầy sức sống như ngày trẻ, thêm sự chín chắn, nhẹ nhõm của trải nghiệm và tuổi tác. Chỉ có điều, ngay lập tức, một vấn đề khác ập vào với chị.

Thu nhập giảm đáng kể so với khi làm công ty, giảm cả so với khi chị làm ở tòa báo cũ. Biết sao được, báo chí giờ là thế. Công việc bận hơn thì cũng quen rồi, nhưng thu nhập giảm thì khó mà quen được. Sắp xếp lại thu nhập chi tiêu thì cũng được thôi, nhưng con càng ngày càng lớn dần, không còn chỉ là chuyện du lịch, mà cái bắt buộc là học và học.

Những lo lắng về thu nhập lại bủa vây, có lúc khiến chị thấy mình “xì chét” nặng. Rồi lại tự an ủi, dù sao mình còn một ông chồng để chia sẻ cơ mà. Một ông chồng tử tế, tuyệt vời, không bao giờ can thiệp vào công việc của chị, quan sát chị trăn trở với nghề như một case thú vị để anh nghiên cứu tâm lý con người, bình thản biết rằng rồi mọi chuyện sẽ đi qua. Nhưng đàn ông, làm sao hiểu nổi những chi tiêu phải nâng lên đặt xuống hàng ngày hàng tháng.

Ừ thì cơn xì chét cũng qua. Cũng phải tỉnh lại để cày cuốc, bù vào phần nào phần thiếu hụt. Có lúc chị bật cười tự giễu mình, mình đang rơi vào cơn “đau đầu vì tiền” sau khi “điên đầu vì tình” - mà lại là cảm xúc với công việc chứ không phải với người đàn ông nào, thế có chán không cơ chứ.

Giờ làm việc để nhận lương thôi, vì cuộc sống, vì bọn trẻ con - anh đồng nghiệp thân thiết có lần bảo chị thế. Chị tự hỏi sao mình không nhận ra điều đó sớm hơn, mà cứ viển vông mơ hồ nào say mê, hoài bão như cô gái của gần 20 năm trước.

Được cái nọ, mất cái kia. Hít thở bầu không khí quen thuộc của công việc cũ, vui hơn khi đi làm, nhưng bài toán cuộc sống cứ áp lực, thứ áp lực của người chưa từng chịu khổ, chưa từng gặp thử thách nào quá lớn trong đời.

Thì thôi cứ chờ hết năm nay cho dịch dã qua đi đã, rồi tính sau - chả còn biết làm gì ngoài an ủi chị. Cũng may, trên đời còn có người có trăn trở thực sự với công việc mình làm, hóa ra không phải nhìn quanh chỉ toàn những cỗ máy làm công ăn lương.

Và may hơn nữa, người trăn trở không phải là mình. Ngưỡng mộ những viển vông ấy chỉ dành cho người khác thôi. Miễn là mình vẫn ổn, vẫn tà tà mà sống!

Mỹ Hằng

Đừng đi tìm một cuộc sống như ý

Đừng đi tìm một cuộc sống như ý

Tha thứ cho những lỗi lầm, những lời nói vô ý của nhau sẽ khiến cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn.