Tôi bị cả nhà bỏ rơi giữa khu du lịch vì không bênh cháu khi thằng bé đánh bạn

Thật sự sợ hãi với cách nuôi dạy con độc hại này.

Tôi năm nay 32 tuổi nhưng chưa có ý định lấy chồng. Thật ra hồi hơn 20 tuổi tôi cũng có mơ mộng về một gia đình nhỏ, hai trái tim vàng và đàn con thơ xinh xắn. Thế nhưng chẳng hiểu sao từ sau năm 28 tuổi đến giờ tôi hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện này nữa.

Tôi độc thân. Ngoại hình ổn. Công việc tốt. Cuộc sống không có gì phải phiền lòng, có lẽ bởi vậy mà tôi sợ thay đổi.

Vì không vướng bận gia đình riêng nên tôi dành khá nhiều thời gian của mình cho bố mẹ. Các dịp nghỉ lễ đám bạn thân của tôi sẽ đi với chồng con nên đa phần là tôi sẽ ở nhà với bố mẹ. Bố mẹ tôi không thích đi du lịch chen lấn xô bồ nên tôi chiều ông bà, cùng ở nhà xem phim, ăn uống và nghỉ ngơi.

Năm nay thì anh rể và chị gái có mời bố mẹ và tôi đi du lịch cùng. Vì cũng chưa có kế hoạch gì nên tôi đồng ý. Chị tôi còn hớn ha hớn hở bảo rằng may quá có dì đi cùng trông các cháu.

Nhà chị gái tôi có hai đứa, đứa lớn là cái Cún năm nay 12 tuổi, thằng bé là Bo năm nay lên 10. Cái Cún thì từ bé toàn là dì chăm nhưng thằng Bo thì tôi không mấy khi sang nữa.

Tôi với cái Cún thì vẫn thân thiết vì con bé nó bám tôi từ nhỏ rồi nhưng với thằng Bo thì hoàn toàn xa cách. Đến giờ tôi gần như không bao giờ nói chuyện hay hỏi han gì thằng bé cả.

Tất cả có lẽ bắt nguồn từ sự nuông chiều con cái của anh rể. Cái Cún là con gái nên anh chả quan tâm đến nó, hồi đó nếu không phải tôi chủ động sang giúp thì anh cũng để chị tôi một mình vật lộn chăm con. Thế nhưng đến khi đẻ thằng Bo thì anh gọi cả mẹ lẫn cô mình lên chăm thằng bé. Bây giờ nhà vẫn phải có bảo mẫu để phục vụ thằng Bo 24/7.

Tôi bị cả nhà bỏ rơi giữa khu du lịch vì không bênh cháu khi thằng bé đánh bạn

 Thằng Bo chưa bao giờ mở mồm ra chào tôi hay ông bà ngoại từ ngày nó biết nói đến giờ. Mỗi lần về nhà ngoại nó chỉ đòi hỏi và nếu mọi người không đáp ứng nó sẽ lên cơn đập phá đồ và khóc lóc ầm ĩ ăn vạ. Kì cục là kể cả nó làm ra hành động hư hỗn đến đâu thì anh rể tôi cũng lờ đi như không có gì.

Có lần, tôi quát nó vì nó lấy đồ chơi ném vào mặt bà ngoại, ngay lập tức anh rể dằn dỗi bế con đi về. Chuyện cũng qua 4 năm rồi, tôi vốn không để bụng nữa nhưng kể từ đó tôi tuyệt nhiên không bao giờ can thiệp vào chuyện của thằng Bo.

Lần này đi du lịch, thực chất một phần tôi cũng muốn xem bây giờ thằng cháu mình thế nào vì mấy năm nay cũng chẳng mấy khi bố mẹ nó về nhà chơi lâu, toàn qua nhà vài tiếng rồi đi cũng không dắt theo thằng Bo, thường chỉ có cái Cún đi cùng bố mẹ thôi.

Lần này đi tôi chủ động trả tiền phòng cho cả nhà vì chả lẽ cứ mỗi lần ăn uống lại chia tiền. Tiền phòng cũng ngang ngửa tiền ăn uống rồi nên coi như không ai nợ nần gì ai.

Hôm ấy, thằng Bo đang chơi ở bãi biển với mấy đứa trẻ con khác. Tôi theo quán tính vẫn để mắt đến chúng nó không lỡ lại bơi ra xa bờ. Lúc này, tôi thấy thằng Bo đánh bạn, tôi đứng dậy định ra can không có thì thành đánh nhau.

Trong lúc đi ra, thằng Bo đuổi theo bạn để đánh nhưng không cẩn thận bị ngã xước đầu gối. Tôi thấy vậy thì chỉ đỡ nó dậy rồi dắt nó về chỗ bố mẹ nó.

Ai ngờ vừa về đến nơi, nó khóc bù bu bù loa lên. Tôi khá bất ngờ vì thằng Bo cũng không còn bé bỏng quá nữa, nó cũng học lớp 5 rồi, thường thì mấy đứa trẻ tầm này cũng không còn khóc lóc ăn vạ nữa rồi mà.

Anh rể tôi loạn cả lên hỏi con làm sao. Tôi nói là nó đuổi theo đánh bạn, không cẩn thận nên bị ngã thì được anh thân ái gửi vài lời "cảm ơn".

- Dì thấy cháu như thế mà dì không bênh cháu được một tiếng à?

Tôi mắt tròn mắt dẹp nhìn anh rể. Bênh? Bênh cái gì? Nó đánh bạn mà, bênh là bênh như thế nào?

- Kể cả nó có động tay chân một tí thì nó vẫn là cháu của dì. Dì không bênh nó để nó uất ức phát khóc thế này à?

Ôi tôi thề là lúc ấy tôi vừa tức vừa hoang mang vì không thể ngờ được có người lại nói chuyện vô lý đến như thế. Hỏi sao mà thằng Bo nó không ngang ngược cho được.

Tôi chẳng buồn nhịn làm gì, kể cả có mất lòng ai tôi cũng bổ thẳng vào mặt cho mà biết.

- Con anh đánh bạn là sai, anh không dạy nó thì thôi đã đành. Em đi chơi cùng bố mẹ chứ không phải osin của nhà anh mà phải chạy theo phục vụ con anh.

Nói rồi tôi liền quay về phòng, cũng chả còn hứng thú chơi bời gì. Vốn cũng định sắp đồ về Hà Nội trước.

Trước khi về tôi cẩn thận nhắn tin hỏi mẹ xem đang ở đâu thì mẹ gọi lại ngập ngừng nói rằng tôi tự lo vì bây giờ bố mẹ và anh chị di chuyển đến chỗ khác chơi.

Ồ thế là hóa ra vì tôi không hầu hạ phục vụ con trai cưng của anh rể nên tôi bị bỏ rơi ở giữa khu du lịch luôn. Tôi nghe xong chỉ biết cười trừ. Biết thế tôi ở nhà cho đỡ bực mình.

Mạn Ngọc