Tôi được nuôi dạy bởi một người phụ nữ giàu nghị lực, ý chí, thông minh, nhân hậu và vô cùng mạnh mẽ khi một mình xách nách ba đứa con thơ làm nên sự nghiệp. Khi có tiền, bà có thể lo lắng cho cả hai bên gia đình nội ngoại những người mà luôn bỏ mặc mẹ con chúng tôi. Khi gia đình phá sản, bà lại một mình gây dựng lại một cách chăm chỉ.
Dĩ nhiên, với những điều đó má tôi đòi hỏi ở tôi rất nhiều. Nhưng má tôi lại có cách giáo dục sai với tôi bằng cách áp đặt những suy nghĩ tiêu cực lên tôi “Sao mày con tao mà mày ngu quá vậy?”, “Mày vô dụng như thằng cha của mày”.
Tất cả những điều đó dù sao đã qua cả rồi. Tôi cũng đã qua thời phá phách và oán ghét má tôi vì làm tôi cảm thấy mất phương hướng.
Nhưng thành thật mà nói, tôi học được nhiều đức tính tốt đẹp và cả tính xấu của má tôi. Trong đó có việc tôi không chấp nhận được những người yếu đuối.
Ảnh minh họa: internet. |
Có một lần rất lâu khi thấy tôi khóc trong đêm (vì tôi chỉ lén khóc và không để má tôi nhìn thấy), má tôi đùng đùng xuất hiện “Má nuôi con không phải để con khóc lóc”. Cho nên, nếu có lỡ khóc thì tôi đều biết cách lấy đá chườm lên hoặc make up cho chẳng ai được nhìn thấy dấu vết của những phút giây yếu đuối. Lúc đó tôi đã không đủ hiểu rằng tôi được quyền có những cảm xúc tự nhiên đó thay vì luôn tỏ ra mình ổn, mình mạnh mẽ.
Và bởi vì không chấp nhận sự yếu đuối ở mình nên tôi không chấp nhận được những con người yếu đuối quanh tôi. Và khi bạn không thể chấp nhận được rằng nó là một phần của cuộc sống thì dĩ nhiên bạn chán ghét cuộc sống và khi chán ghét cuộc sống thì nó là mầm mống của bệnh trầm cảm.
Phải mất rất lâu tôi mới nhận ra được điều đó.
Tuy nhiên tôi vẫn không bỏ được cái tính phán xét những người yếu đuối, mà nhất là nam giới. Mình thấy coi thường họ. Đàn ông gì mà yếu đuối quá.
Rồi tôi lại thay đổi cách nhìn vì sực tỉnh.
Cho dù là đàn bà hay đàn ông thì trong tâm hồn ai cũng có những phút giây yếu đuối. Nhất là những người phải sinh trưởng trong những gia đình có vấn đề tâm lý. Họ bị bào mòn lòng tự trọng từ bé vì bị nói vô dụng như tôi, hoặc bị bố hành hung, hoặc bị người thân lạm dụng...
Ta không thể biết được họ đã phải chịu những tổn thương thế nào để ảnh hưởng đến nhân cách con người hiện tại. Vậy thì, ta đừng phán xét ai.
Chẳng phải là đã có lúc trong ta cũng khao khát hai chữ tình thương?
Đó chẳng phải vì ta yếu đuối và muốn được nâng đỡ tâm hồn khi chưa biết yêu lấy chính mình?
Phải mất rất lâu để tôi có thể tìm thấy sự cân bằng trong cuộc sống và có một tâm hồn khỏe mạnh.
Vậy thì sao mình không thể kiên nhẫn và bao dung với người khác hỗ trợ họ thay vì chán ghét họ?
Cho dù chỉ có họ tự nỗ lực vươn lên để tự cân bằng chính họ thì xem như mình đang gieo duyên biết đâu những hạt mầm một lúc đủ duyên sẽ nở hoa. Rồi họ có thể tự đứng vững một mình mà không cần ai nâng đỡ.
Bản thân mình cũng phải học những bài học mỗi ngày để trưởng thành thì bất kỳ ai cũng cần thời gian để hoàn thiện.
Nghĩ đến những điều tốt đẹp và tích cực của cuộc sống thì chính mình mới có cuộc sống tốt đẹp...
Bình yên là khi ta có thể thực hành sự tha thứ. Cho mình và cho người...
Chẳng có con người nào sinh ra đã hoàn thiện. Ai cũng có lỗi lầm. Bình yên là khi ta có thể thực hành sự tha thứ. Cho mình và cho người.