Tôi năm nay 65 tuổi; ông xã xấp xỉ 68 tuổi. Vợ chồng tôi đang sống tạm trong căn nhà trọ vừa nóng bức vừa chật hẹp cũng vì lỗi lầm của chính mình.
Lời van xin của con trai
Tằn tiện gom góp suốt mấy mươi năm, vợ chồng tôi mới xây được căn nhà khang trang ở quê. Căn nhà có 3 tầng, khu ban công rộng rãi và sân vườn thoáng đãng. Tôi đã tưởng tượng đến cảnh mình nghỉ hưu, sẽ có thời gian trồng thêm dàn hồng leo trước cổng, ít rau xanh hay vài cây ăn trái ngoài vườn. Cuộc sống vợ chồng sẽ nhẹ nhàng, bình yên trôi qua đến khi mãn đời mãn kiếp.
Nhưng rồi năm ngoái, con trai tôi về thăm quê. Nó một hai khuyên tôi bán căn nhà đi, cho nó tiền để nó mua căn chung cư mới, phần tiền dư thì đầu tư làm ăn với bạn bè. Tôi chần chừ thì con trai van xin bố mẹ bằng những lời lẽ vô cùng thống thiết. "Căn nhà cũ con đang ở đã xuống cấp nặng nề rồi, giờ đang có căn chung cư mới, vừa đẹp, view biển, gần trường chợ, dưới sảnh còn có khu trung tâm thương mại mua sắm, rất tiện lợi. Con tính hết rồi, nếu bán căn nhà này đi cũng được hơn 5 tỷ, đủ để con mua nhà mới. Còn phần tiền con bán nhà cũ thì con làm ăn với bạn. Hiếm có lắm mới có cơ hội, ba mẹ không thương con à? Rồi sau này ba mẹ cũng ở với vợ chồng con, con cũng chăm sóc chứ ai. Ba mẹ sống mãi trong căn nhà này cũng có được đâu, chi bằng bán đi, đến ở với vợ chồng con, con cũng an tâm hơn". Nghe con nói có lý, còn vẽ ra viễn tưởng tươi đẹp nên vợ chồng tôi xao động, đồng ý cho con trai bán nhà.
Con gái nghe tin, vội về khuyên can tôi đừng bán nhà. Con gái bảo bán rồi, ở với con dâu chắc gì đã vui vẻ. Chưa kể về già, nếu vợ chồng tôi không có tài sản trong tay, chưa chắc anh trai sẽ chăm sóc. Lúc đó, tôi còn giận con gái tại sao lại nghĩ xấu cho anh trai nó. Dù gì cũng là con, nó đã hứa hẹn vậy rồi, chẳng lẽ lại bỏ bê cha mẹ?
Ảnh minh họa. |
Nửa năm với bài học cay đắng
Bán nhà, con trai cầm hết tiền, cho em gái 200 triệu, phần còn lại thì mua chung cư mới. Dù chung cư có đẹp, sang trọng thì không gian vẫn chật hẹp, không thể thoáng đãng như ở quê. Chồng tôi đi ra đi vào trong 4 bức tường, hàng xóm lạnh nhạt, không ai nói chuyện với ai. Tôi ở nhà, đi chợ, nấu nướng, dọn dẹp; chồng tôi thì đưa đón 2 đứa cháu đi học. Con trai với con dâu chỉ đi làm, về nhà là nghỉ ngơi, không phải đụng tay vào việc gì. Có khi, con dâu còn gọi điện về, bảo tôi pha sẵn giúp nó nước nóng để nó về ngâm mình cho thoải mái. Rồi cuối tuần, con trai, con dâu đi chơi, để 2 đứa con ở nhà cho ông bà nội trông nom. Thành thử, đang sống vui vẻ ở quê, giờ chúng tôi sống tù túng, ngột ngạt, chẳng biết chia sẻ với ai và cũng chẳng có thời gian rảnh rang. Nhiều đêm, chồng tôi ra đứng ở ban công, nhìn xa xăm, tôi biết, ông ấy nhớ quê, nhớ nhà cũ.
Càng lúc, con dâu càng phó mặc mọi việc cho bố mẹ chồng. Mấy ngày trước, tôi bệnh, sốt nằm li bì nên không nấu nướng, dọn dẹp được. Con dâu đi làm về, thấy cơm nước chưa có, con cái chưa ai tắm rửa, đút ăn thì nổi trận lôi đình. Nó vừa tắm cho con vừa đánh vừa mắng như mắng vào tai vợ chồng tôi. Rồi nó nấu ăn mà cắt cà chua cũng mạnh bạo như đang trút giận.
Đến bữa cơm, tôi vừa ngồi xuống bàn ăn thì con dâu đã hầm hầm mặt, nói bóng gió một câu cay đắng: "Nhà người ta thì nhờ cha mẹ, nhà này sống chung với cha mẹ mà chẳng nhờ vả được gì, còn tốn kém thêm". Chồng tôi nổi giận, đập bát cơm, bỏ lên phòng. Con trai cũng chẳng biết bênh cha mẹ, chỉ bảo vợ nói ít ít thôi, nói nhiều đau đầu quá. Tôi ngồi lặng tại bàn ăn, cảm giác miếng cơm đang nuốt vướng ngay ở cổ họng, không nuốt nổi nữa.
Ngay hôm sau, chồng tôi đã bảo tôi dọn đồ chuyển ra ngoài ở trọ chứ không sống trong nhà con trai nữa. Con trai thấy bố mẹ chuyển đi cũng không ngăn cản, chỉ bảo tôi khi nào muốn về thì cứ về. Bây giờ, chồng tôi chạy xe ôm, ngày kiếm được hơn 100 nghìn mua thức ăn. Tôi hối hận tột cùng vì quyết định bán nhà đến ở với con trai và con dâu. Giờ tôi có nên gọi điện cho con gái, xin được đến ở với con gái không?
Em chồng chuyển đến sống cùng, tôi từ bà chủ bị đẩy xuống làm hầu gái: Điêu đứng hơn cả là những điều em ấy rêu rao khi về quê
Tôi quả thực rất ấm ức nhưng cũng chỉ im lặng cho qua.