Con mèo trong mưa

Cô vợ người Mỹ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài... một con mèo đang nấp dưới một chiếc bàn màu xanh bị nước mưa nhỏ xuống.

Chỉ có hai người Mỹ ở tại khách sạn. Họ không biết một người nào họ gặp trên cầu thang lên phòng. Phòng họ nằm trên tầng hai nhìn ra biển. Nó cũng nhìn ra một công viên và bức tượng đài chiến tranh. Có những cây cọ lớn và những chiếc ghế dài màu xanh lá cây trong công viên.

Những hôm trời đẹp luôn có một nghệ sĩ mang theo giá vẽ đến ngồi trong công viên. Các nghệ sĩ thích cảnh những cây cọ cao và mặt tiền tươi sáng của các khách sạn nhìn ra vườn và biển. Những người Italia từ xa đến chiêm ngưỡng bức tượng đài chiến tranh. Nó được làm bằng đồng và lấp lánh dưới mưa. Trời đang mưa. Mưa rơi xuống từ những cây cọ. Nước đọng thành vũng trên những lối đi rải sỏi. Trong mưa biển vỡ ra thành những cơn sóng trải dài đập vào bờ, rồi rút ra, rồi lại ào tới trải dài trong mưa. Những chiếc ô tô đậu cạnh tượng đài chiến tranh ở quảng trường đã rời đi. Bên kia quảng trường trước cửa quán cà phê, một người phục vụ đang đứng nhìn ra quảng trường vắng vẻ.

Tranh minh họa: Tào Linh
Tranh minh họa: Tào Linh

Cô vợ người Mỹ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài, ngay dưới cửa sổ phòng họ, một con mèo đang nấp dưới một chiếc bàn màu xanh bị nước mưa nhỏ xuống. Con mèo đang cố thu mình lại tránh nước chảy vào người.

“Em sẽ xuống dưới đưa con mèo con đó lên”, cô vợ Mỹ nói.

“Để anh xuống cho”, anh chồng đang ở trên giường nói vọng.

“Không, em sẽ xuống tìm nó. Con mèo con tội nghiệp đang cố tránh mưa dưới gậm bàn”.

Người chồng tiếp tục đọc sách, nửa nằm nửa ngồi trên giường, kê đầu vào hai chiếc gối.

“Em đừng để bị ướt đấy”, anh nói.

Cô vợ đi xuống cầu thang và khi cô đi ngang qua sảnh, ông chủ khách sạn đứng lên cúi chào cô. Bàn làm việc của ông ở đầu kia sảnh. Đó là một ông già cao lớn.

“Il piove” (trời mưa quá), cô vợ người Mỹ nói. Cô thấy cảm tình với ông chủ khách sạn.

“Si, Si, Signora, brutto tempo (Vâng, vâng, thời tiết xấu). Hôm nay thời tiết rất xấu”.

Ông ta đứng bên bàn làm việc trong góc xa của căn phòng tối mờ mờ. Cô vợ thích ông ta. Cô thích cách ông tiếp nhận mọi sự góp ý một cách nghiêm túc đến khác thường. Cô thích cung cách đàng hoàng của ông. Cô thích cách ông muốn phục vụ cô. Cô thích thái độ của ông trong vai trò người chủ khách sạn. Cô thích khuôn mặt già bệ vệ và hai bàn tay to bè của ông.

Cô vừa nghĩ đến việc thấy thích ông chủ khách sạn vừa mở cửa nhìn ra ngoài. Trời mưa thêm nặng hạt. Một người đàn ông mặc áo choàng cao su đang băng qua quảng trường vắng đến quán cà phê. Con mèo chắc là ở đâu đó phía bên phải. Mà biết đâu nó đã tìm được một chỗ trú dưới các mái hiên. Khi cô đứng ở ngưỡng cửa, một chiếc ô mở ra từ phía sau che trên đầu cô. Đó là cô hầu phòng phục vụ phòng của họ.

“Để che cho bà khỏi ướt”, cô ta mỉm cười, nói bằng tiếng Ý. Tất nhiên là ông chủ khách sạn đã bảo cô ta làm việc này.

Cùng cô hầu phòng cầm ô che, cô vợ bước dọc lối đi rải sỏi đến tận dưới cửa sổ phòng mình. Chiếc bàn vẫn còn đó, màu xanh sáng lên vì nước mưa gội, nhưng con mèo đã biến mất. Cô chợt thất vọng. Cô hầu phòng ngước lên nhìn cô.

“Ha perduto qualque cosa, Signora?” (Bà bị mất cái gì à, thưa bà?).

“Ở đây có một con mèo”, cô gái người Mỹ nói.

“Một con mèo?”.

“Si, il gatto” (Vâng, một con mèo).

“Một con mèo?”, cô hầu phòng cười to. “Một con mèo trong mưa?”.

“Phải,” cô vợ nói, “ở dưới cái bàn này”. Rồi tiếp, “Ồ, tôi rất muốn nó. Tôi muốn một con mèo con”.

Khi cô nói tiếng Anh, khuôn mặt cô hầu phòng căng thẳng.

“Đi thôi, Signora”, cô nói. “Chúng ta phải quay vào bên trong. Bà sẽ bị ướt mất”.

“Tôi cũng nghĩ vậy”, cô gái người Mỹ nói.

Họ quay lại theo lối đi rải sỏi và bước vào nhà. Cô hầu phòng dừng lại bên cửa gập ô xuống.

Khi cô gái người Mỹ đi ngang qua sảnh, Padrone (ông chủ) đang ngồi ở bàn làm việc đứng dậy cúi chào. Cô gái cảm thấy có một cái gì đó rất nhỏ thắt lại bên trong mình. Padrone khiến cô cảm thấy mình thật nhỏ bé nhưng đồng thời cũng thực sự lớn lao. Đột nhiên cô chợt thấy mình lớn lao vô cùng.

Cô đi lên cầu thang. Cô mở cửa phòng. George đang ở trên giường đọc sách.

“Em có tìm được con mèo không?” anh hỏi, buông sách xuống.

“Nó đi mất rồi”.

“Nó có thể đi đâu được nhỉ”, anh nói, dừng mắt khỏi việc đọc.

Cô ngồi xuống giường. “Em rất muốn nó,” cô nói. “Em không biết tại sao em muốn nó đến thế. Em muốn con mèo con tội nghiệp đó. Chẳng có gì là vui cảnh một con mèo con đáng thương bị dầm mưa”.

George lại đọc sách tiếp.

Cô đến ngồi trước gương trên bàn trang điểm và soi mình bằng chiếc gương tay. Cô săm soi khuôn mặt nhìn nghiêng của mình, hết bên này lại bên kia. Sau đó cô nhìn gáy và cổ mình.

“Anh nghĩ em để tóc dài có được không?” cô hỏi, nhìn lại khuôn mặt nhìn nghiêng của mình.

George ngước mắt lên nhìn gáy cô với mớ tóc bị cắt cụt như con trai.

“Anh thích nó cứ như vậy”.

“Em thì chán nó quá rồi,” cô nói. “Em chán phải trông giống một cậu bé quá rồi”.

George đổi tư thế trên giường. Anh đã không rời mắt khỏi cô kể từ khi cô bắt đầu nói.

“Trông em thật là xinh”, anh nói.

Cô đặt chiếc gương xuống bàn rồi đi tới cửa đứng nhìn ra ngoài. Trời đang tối dần.

“Em muốn buộc tóc thật chặt cho mượt và búi thành một búi lớn sau gáy để em có thể chạm vào được”, cô nói. “Em muốn có một con mèo con ngồi trong lòng và kêu gừ gừ mỗi khi em vuốt ve nó”.

“Hừm?”, George nói vọng ra từ giường.

“Và em muốn ngồi ăn ở bàn có bộ đồ ăn bằng bạc của riêng mình và em muốn có những ngọn nến thắp lên. Và em muốn tiết trời vào xuân và em muốn chải tóc trước gương và em muốn có một con mèo con và em muốn có những bộ quần áo mới”.

“Thôi, im đi, kiếm cái gì đó mà đọc”, George nói.

Anh lại đọc sách tiếp.

Vợ anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã tối hẳn và mưa vẫn rơi trên những tàu cọ.

“Dù sao, em muốn một con mèo,” cô nói, “Em muốn một con mèo. Em muốn một con mèo ngay bây giờ. Nếu em không thể có mái tóc dài hay thú vui nào thì dù sao em cũng có một con mèo”.

George không để tai. Anh ta vẫn đọc sách.

Vợ anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống quảng trường đèn đã bật sáng.

Có người gõ cửa.

“Avanti”(Mời vào), George nói. Anh ngước lên khỏi cuốn sách đang đọc.

Cô hầu phòng đứng ở ngưỡng cửa. Cô ôm chặt một con mèo to màu lốm đốm đang cựa quậy trên tay.

“Xin lỗi,” cô nói, “Padrone yêu cầu tôi mang cái này cho Signora”.

Ngân Xuyên dịch từ tiếng Anh truyện đăng tạp chí “In Our Time” (1925)

Ernest Hemingway (1899/1961) nhà văn Mỹ nổi tiếng, giải Nobel Văn chương (1954). Các tác phẩm nổi bật: Ông già và biển cả, Giã từ vũ khí, Chuông nguyện hồn ai, Tuyết trên đỉnh Killimanjaro, Những ngọn đồi xanh châu Phi.

Ernest Hemingway

Chuyện một chiếc tất

Chuyện một chiếc tất

Tôi rất vui sướng được giặt bằng mười ngón tay con người có mùi thơm dễ chịu, vò chạm nhẹ nhàng và chà xát chậm rãi