Bằng chứng tình yêu của Marie

Người ta tin, ngay cả khi không có bằng chứng gì, Marie nghĩ. Bạn tin vì bạn tưởng tượng. Nhưng tưởng tượng đã đủ để sống chưa?

Chết. Đấy là điều mà từ hồi trẻ Marie đã luôn được dặn là không được nói với bất kỳ ai. Dù cô có thể nói thầm từ đó khi không có ai ở cạnh - vì ai mà biết được? - nhưng cô chưa một lần nào tự cho phép mình nói hoặc ngay cả có cảm giác muốn nói nó ra. Nói chung là cô gạt hết mọi ý nghĩ về cái chết ra khỏi đầu mình.

Nhưng xung quanh cô mọi người nói về cái chết như một chuyện bình thường. Đâu đâu người ta cũng nói, thậm chí cả sau khi cô đã chuyển đi. Người ta đùa cợt về nó trên tivi, đấy là không kể trên internet mà cô thỉnh thoảng có xem qua. Việc nói một ai đó chết phổ biến đến mức nó giống như một lời chào hàng ngày. Không ai thực sự chết vì có ai đó nói họ chết mà thực tế là người ta chết vì đủ loại lý do. Đó chỉ là một trò đùa vô nghĩa.

Nhưng mỗi khi nghe thấy cái từ đó, cơ thể Marie lại căng lên. Cô tưởng tượng ra cảnh cha cô đang tiến về phía cô - người cha đã mắng mỏ cô hàng giờ vì từng lỗi nhỏ mà cô mắc phải, nắm lấy cô bằng đôi tay to lớn dường như không tương xứng với thân hình nhỏ bé của ông. Cô căng cứng người vì sợ hãi. Tất nhiên, ông không bao giờ xuất hiện trong phòng âm nhạc, phòng sinh hoạt chung, phòng điện thoại, hay khoảng sân có cây long não. Mình không ở nhà nữa, đây là ký túc xá Mia. Cô sẽ lặp lại câu này với mình mỗi khi cô cảm thấy bị đe dọa bởi sự hiện diện của cha mình, như thể cô đang cầu nguyện. Mình không ở nhà nữa.

Những ngày đó đã qua; chúng chết cùng với các tế bào đã tạo nên cơ thể cô hồi đó. Tóc và các móng tay của cô đều tươi mới. Cô ôm lấy con người được làm mới của mình và che má bằng cả hai tay như thể cử chỉ đó sẽ là cách bảo vệ cho cô. Tuy nhiên, vào nửa đêm, Marie như vẫn nghe thấy bên tai những tiếng thì thào. Nếu cô còn nhớ, nó sẽ vẫn diễn ra ngay bây giờ. Marie áp tay vào ngực và chớp mắt nhanh. Cô muốn chắc chắn là cái bóng cây trên tường không bị phình ra hay thu nhỏ lại. Ổn rồi. Xong rồi. Không có ai đến chạm vào mình bây giờ cả. Mình không cần phải nhắm mắt giả vờ ngủ nữa. Marie hít một hơi thở sâu. Đúng vậy, đây là ký túc xá Mia, xa, rất xa mọi thứ.

Tranh minh họa: Tào Linh.
Tranh minh họa: Tào Linh.

Một hôm, Marie đi đến hồ.

Cô đã từng đọc về những hồ nước trong các sách ảnh và truyện cổ nhưng chưa bao giờ hình dung chúng có trong đời thật. Cô nghĩ thật đáng yêu làm sao khi phóng tầm mắt ra khu rừng xanh thẳm trải dài phía sau.

Hồ có một hình dáng khác biệt. Nó không giống như bờ biển, nơi cát và sóng hòa vào nhau. Bước thêm một bước, mình sẽ rơi xuống hồ. Nhưng chừng nào mình chưa bước cái bước đó, mình vẫn an toàn. Ý nghĩ đó khiến cô cười thầm. Mép hồ được phân định rõ ràng đến nỗi không ai có thể nhầm được. Khi bạn nghĩ về nó, Marie nghĩ, nó giống như rìa của một chiếc bánh. Cô tưởng tượng mình đang đứng ở rìa chiếc bánh mà cô thường dùng chiếc nĩa nhỏ của mình để phá từng chút một. Chiếc bánh khổng lồ dường như kéo dài ra mãi, được bao phủ bởi những mảng đất sẫm màu và cỏ dại. Đó là một chiếc bánh màu xanh lá cây ấn tượng được trang trí bằng khu rừng, những ngọn đồi gập ghềnh, những tảng đá, những bông hoa dại mỏng manh và xác chết của những động vật nhỏ. Nếu đây thực sự là một chiếc bánh, sẽ có ai đó ăn nó. Một chiếc bánh trên đĩa chắc chắn sẽ biến mất vào một lúc nào đó, cuốn theo cả Marie vào trong sự tuyệt diệt của nó.

Marie nhìn hồ lần nữa và vẫn mải mê suy nghĩ. Tất cả nước này đến từ đâu? Làm thế nào mà nó giữ được sự cân bằng hoàn hảo, không tràn ra cũng không khô cạn? Điều gì sẽ xảy ra nếu nước được dùng để làm dịu cơn khát của một thứ gì đó lớn hơn nhiều, một thứ gì đó không thể tưởng tượng được…?

Marie nghe có ai đang đi đến phía sau và quay người lại. Đó là Karen. Cô nhìn đồng hồ và thấy còn bốn mươi phút nữa mới đến cuộc gặp. Karen bước chậm lại phía cô như thể miễn cưỡng. Marie và Karen là bạn chung phòng năm ngoái và mới đây là tình nhân.

Hai người đã chấm dứt quan hệ khoảng một tháng trước. Sau khi mất nhiều giờ nhiều tuần bàn bạc kỹ lưỡng việc chia tay, thì chẳng có gì để nói nữa, ít nhất là đối với Marie. Khi quan sát Karen từ xa như thế này, từng chi tiết nhỏ mà cô không thích ở ngoại hình cô bạn cứ như đang trố mắt nhìn cô. Hồi hai người còn hẹn hò nhau thỉnh thoảng cô có để ý đến chúng, nhưng bây giờ chúng nhảy xổ vào cô cứ như được tô đậm bằng những chiếc bút chì màu.

Khuôn mặt Karen đầy nếp nhăn và những đường nét quanh miệng khiến dáng vẻ cô bạn trông như một phụ nữ trung niên. Cặp lông mày chạm khắc cầu kỳ gây ấn tượng thô tục. Cái đầu đặt trên cái cổ ngắn to một cách mất cân đối. Cô nhớ đến hai núm vú thâm đen của cô bạn. Marie đã biết những thứ đó khi họ đang hẹn hò, thậm chí cả khi cô đang yêu cô bạn. Nó khiến cô cảm thấy mình nhẫn tâm và kiêu ngạo khi phán xét ngoại hình của người yêu mình, và cô ghét bản thân vì điều đó. Nhưng nó không làm Karen đẹp lên chút nào trong mắt cô.

- Mọi người ở kia cả rồi - Karen nói với cô. “Cậu lại biến mất trong rừng. Anna chắc lo lắm”.

Marie hờ hững gật đầu. Cô có thể nhìn thấy vẻ bực tức trên khuôn mặt của Anna, với tóc mái xoăn và cánh tay rắn chắc khoanh trước ngực: “Quy tắc là quy tắc, Marie”. Giọng của chị bình thản, gợi cô nhớ đến một giọng nói mà cô từng biết. Anna là một phụ nữ bất hạnh nhưng cũng là một người bảo vệ kiên nhẫn. Chị đến ký túc xá Mia vào mùa xuân khi vừa sang tuổi bốn mươi. Bảy năm trước, chị đã mất đứa con gái một tuổi của mình. Đứa con ngủ đêm trước, nằm ngửa như thường lệ, nhìn chằm chằm vào món đồ chơi di động treo trên cũi. Nhưng sáng hôm sau, đứa bé không tỉnh dậy. SIDS - Hội chứng đột tử ở trẻ sơ sinh, bác sĩ giải thích.

Đó là nguyên nhân phổ biến gây tử vong cho trẻ sơ sinh. Không có dấu hiệu cảnh báo. Bạn không thể làm gì được. Tất cả đều cố gắng an ủi chị, một số người rơm rớm nước mắt. Nhưng Anna không bao giờ có thể quên được cảm giác khi cô chạm vào đôi chân mũm mĩm của con mình vào buổi sáng hôm đó, căn phòng ngủ vẫn còn mờ tối. Cái ở trong phòng đã không còn nữa. Chỉ cần chạm vào lòng tay nó Anna đã biết chuyện gì xảy ra và cái biết đó khiến chị đứng tim. Chị đã nhiều lần tìm đến cái chết. Chị không biết cái chết sẽ mang đến điều gì, nhưng chị rất muốn được ở cùng một nơi với đứa con của mình.

Nhưng dù có muốn chết bao nhiêu, cái chết cũng chẳng đến mang chị đi. Chị gầy rộc đi, rồi chị ngừng nói chuyện. Chị cứ lẩn thẩn với những điều giá như. Giá như mẹ đặt con vào cũi cho con ngủ muộn hơn một tiếng. Giá như nhiệt độ được đặt thấp hơn một độ. Giá như mẹ mặc cho con một bộ đồ khác. Giá như mẹ thay đổi khẩu phần ăn lần cuối của con. Giá như mẹ ôm con vào lòng thay vì đặt con vào cũi. Mối quan hệ của Anna với chồng rơi vào tình trạng tê liệt, không ai có thể đổ lỗi hay tha thứ cho người kia. Chị ăn gì cũng không thấy ngon; ngủ và thức cũng như nhau. Trong tình trạng như vậy, Anna ra vào bệnh viện thường xuyên, và khi vụ ly hôn của chị được hoàn tất sau một quá trình dài phân xử, cô đến ở với chị gái. 

Một thời gian dài sau đó, chị lại bắt đầu nhận ra hình dáng các đồ vật, ví như chiếc cốc đặt trước mặt, những vệt nắng hoàng hôn, những từ ngữ, dòng chảy ổn định của thời gian. Lại thêm một thời gian dài nữa, chị mới có thể bộc bạch nỗi buồn của mình trong các nhóm hỗ trợ, cho phép mình khóc trước những người đã chia sẻ nỗi đau của mình. Trong bảy năm, chị đã rơi vào một vực thẳm sẽ không bao giờ biến mất - thế giới có và không có con gái chị - cho đến một đêm, chị ngủ mà không còn mơ. Chị đã có thể tự lay chuyển mình ra khỏi tình trạng ngưng đọng, ngay dù cho chỉ mới là loạng choạng đi sang một bên. Bên đó là bên nào của vực thẳm, chị không biết. Nhưng kể từ đêm đó, trong mười năm qua, Anna đã thành người bảo vệ ở ký túc xá Mia.

Marie bước đến cái cây lớn nhất và ngồi xuống trên những chiếc rễ gồ lên mặt đất. Karen đi theo, ngồi xuống bên cạnh, và bắt đầu hồi tưởng về đủ thứ - trở lại hồi họ còn yêu nhau – những thứ Marie đã coi là bỏ đi.

Ngày Marie được đưa đến ký túc xá Mia. Cảnh cô đến đó gần như tay không. Vào đêm đầu tiên họ được phép về nhà, họ đã trải qua một đêm như thế nào trên ghế sau chiếc xe hơi của anh trai Karen. Làm thế nào họ không còn được phép là bạn cùng phòng sau sự cố đó. Karen kể tỉ mỉ từng chi tiết cứ như cô nhớ lại chúng lần đầu mà quên là họ đã nói hết mọi chuyện rồi. Cô ta cứ nói mãi, rồi đến một lúc những việc không bao giờ có dần dần bắt đầu đi vào câu chuyện cô ta đang kể. Những chuyện cô ta từng nghe hoặc thấy trong giấc mơ trộn lẫn với những ham muốn của mình biến thành một dòng chảy len lỏi vào ký ức của cô ta. Cô ta luôn là vậy. Marie vẫn nhìn ra hồ và lơ đãng lắng nghe những lời luyên thuyên của Karen. Nhưng khi cô ta bắt đầu nói về một bài hát mà Marie từng sáng tác, Marie cáu kỉnh và trừng mắt nhìn cô ta.

- Tôi đã bảo cậu không nói đến chuyện đó nữa.

- Sao không? Bài hát đó hay mà.

Karen tự hỏi liệu mình có lại đã đi quá xa không. Marie lại quay ra nhìn hồ và ngồi im. Họ để tóc giống nhau: cùng màu, cùng độ dài, rẽ ngôi giữa và tết qua vai, khoe vầng trán đẹp. Điều duy nhất khác biệt là màu sắc của dây buộc tóc. Chỉ mới được một tháng kể từ khi hai người chia tay, và mọi người chỉ mới bắt đầu làm quen với điều đó. Thật là một sự trùng hợp ngớ ngẩn về mái tóc, Marie thở dài một mình. Cô cảm thấy khó chịu và lo lắng khi bị bắt gặp cùng Karen. Cô muốn đứng dậy và rời đi nhưng biết rằng Karen sẽ bám theo sau. Điều cuối cùng cô ta muốn là được mọi người nhìn thấy hai người đi ra khỏi rừng cùng nhau.

- Tớ không tìm kiếm sự biện hộ gì cả - Karen thì thào. “Tớ chấp nhận việc chúng ta đã chia tay. Tớ không luyến tiếc hay gì hết, chỉ có điều…”.

- … điều gì?

Hễ cứ khi nghe một câu nói dở dang là Marie phải quyết nghe cho hết. Karen biết rõ điều này.

- Chỉ có điều là điều gì? - Marie sốt ruột hỏi lại. Karen thầm vui mừng vì đã khuấy động được cảm xúc của Marie, nhưng cô ta làm ra vẻ bối rối và thở dài một cái.

- Tớ biết thật khó chịu khi cứ nói mãi về chuyện chúng ta. Nhưng có điều tớ muốn hỏi cậu.

- Điều gì?

- Đơn giản thôi. Tớ muốn biết cậu có yêu tớ thực không.

- Tớ có yêu cậu thực không?

- Đúng thế - Karen gật đầu. “Tớ muốn biết cậu có yêu tớ thực không”.

- Tại sao cậu lại hỏi một điều như vậy? - Marie bắn trả. Tại sao cậu lại hỏi một điều như vậy? Vấn đề ở đây là gì? Marie nhớ lại thói đa cảm, thích tự yêu mình của Karen và muốn bắt mình tham gia vào cuộc trò chuyện.

- Ôi Marie - Karen tiếp tục, giả vờ như không nhận thấy sự khó chịu của cô bạn. “Thì sao nào? Tớ tò mò một chút không được sao? Có phải cái gì cũng cần phải có mục đích đâu”.

- Thế thì tớ cũng được phép từ chối trả lời, đúng không? - Marie đáp. “Thêm nữa, tớ phải trả lời một câu hỏi như vậy thế nào đây? Nếu tớ nói: Phải, Karen ạ, tớ yêu cậu, nghe thế cậu có hài lòng không? Đó có phải là điều cậu muốn nghe không?”.

- Cậu không cần phải phòng thủ - Karen nheo mắt. “Đó là một câu hỏi đơn giản. Cậu có yêu tớ hay không?”.

Marie nhìn kỹ cặp lông mày được chạm khắc cầu kỳ của Karen. Chúng không tôn lên hình dạng của đôi mắt mà độ xiên và độ dài nghiêm ngắn khiến cô liên tưởng đến râu của một con côn trùng. Cô khó có thể tin rằng mình đã dành hàng giờ để hôn một cô gái có đôi lông mày như vậy, chứ chưa nói đến những gì tiếp theo sau những nụ hôn đó. Cố gắng xóa sạch những ký ức đang có cơ trồi lên, Marie khẳng định bằng một giọng gay gắt: “Dù gì đi nữa thì cũng thế thôi. Bây giờ chuyện giữa cậu và tớ đã kết thúc. Tớ không cảm thấy muốn nói về tình yêu với một người không còn có ý nghĩa gì với tớ nữa”.

Sau một khoảng lặng ngắn, Karen gật đầu như thể đồng ý. Các cơ ở hai bên môi cô ta giật giật khi cô ta gắng gượng cười. “Thôi được, có lẽ tớ đã sai”.

- Vậy, thế nhé. Cậu cứ đi trước, quay lại nhóm. Tớ sẽ đến sau - Marie nhíu mày và khoanh tay trước ngực.

Nhưng Karen nói tiếp: “Ý tớ là có lẽ tớ đã sai khi không hối tiếc. Có lẽ tớ phải thế. Tớ vẫn xem ảnh đấy, cậu biết chứ ”.

- Xem ảnh? - Marie lạnh giọng quát: “Ảnh nào?”.

- Tất nhiên là ảnh cậu chứ còn ảnh ai. Mà cậu đừng lo, tớ không cho ai xem cả đâu. Tớ chỉ bí mật nhìn chúng khi ở một mình thôi - Karen mỉm cười trấn an.

- Karen. . . chúng ta đã hứa với nhau khi chia tay là lần sau về nhà sẽ xóa hết ảnh. Cậu đã về nhà và nói với tớ rằng cậu đã xóa hết mọi thứ. Vì vậy, trừ khi cậu là kẻ nói dối, cậu không có ảnh nào của tớ nữa để xem.

Marie nhìn thẳng vào Karen, gằn từng tiếng. Karen lắc đầu, vẻ bối rối.

- Tớ biết là ta đã hứa với nhau. Nhưng sau đó tớ đã nghĩ lại. Vả chăng, các kỷ niệm không thuộc về người nào cả. Những gì đã xảy ra giữa chúng ta thì chúng đã xảy ra. Tớ chỉ thành thật với bản thân, thế thôi.

Marie nhìn đồng hồ đeo tay. Vẫn còn hai mươi phút nữa mới đến giờ họp. Họ sẽ đi bộ xuống cùng một con đường núi, và trong vòng một giờ họ sẽ trở lại ký túc xá quen thuộc của họ. Cô sẽ xem một số chương trình truyền hình ngớ ngẩn trong phòng sinh hoạt chung với những cô gái khác cho đến giờ ăn tối. Hoặc trốn trong phòng của cô để đọc một vài cuốn sách ngu ngốc, và viết nguệch ngoạc cái này cái kia trong nhật ký của mình. Sau bữa tối, cô sẽ uống thuốc và lên giường chờ điểm danh trước khi tắt đèn. Cô sẽ nằm dưới chăn không nghĩ ngợi gì cho đến lúc mí mắt trong sập xuống. Cảnh đó luôn luôn là như vậy.

Ảnh minh họa: internet.
Ảnh minh họa: internet.

Cho dù Marie cố gắng tập trung nhìn vào khu rừng và hồ nước trải dài trước mặt cô, chúng cũng không còn khiến cô tràn đầy cảm xúc mãnh liệt nữa. Cô cảm thấy thờ ơ với mọi thứ. Có một chiếc cốc mỏng manh được đặt giữa hai lá phổi của cô - và mỗi khi cô cảm thấy như vậy, chiếc cốc sẽ đầy lên, từng giọt một, như thể hứng nước mưa. Cô không biết những giọt đó màu gì, đến từ đâu, hoặc mất bao lâu để đổ đầy cốc. Nhưng - Marie cảm thấy chắc chắn về điều này - khi chiếc cốc bị tràn, cô sẽ chết. Đó sẽ là một vụ tai nạn? Một vụ giết người? Một vụ tự sát? Một giọt, rồi một giọt khác. Những giọt nước rơi xuống, nhắm vào chiếc cốc. Marie không muốn chết. Cô mong muốn được sống hạnh phúc mãi mãi như những cô gái Mia khác. Không phải lỗi tại cô khi có chiếc cốc như vậy ở bên trong người cô, chậm rãi nhưng chắc chắn sẽ đầy lên.

- Karen - Marie thì thầm, vẫn nhìn ra hồ. “Có điều gì cậu không thể làm, bất kể điều gì?”.

Karen ngạc nhiên khi nghe thấy âm điệu nhẹ nhàng trong giọng nói của Marie sau câu nói đầy khiêu khích của chính cô bạn trước đó. Cô không thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt của Marie nhưng thích vẻ mặt trống rỗng của cô bạn. Đó chính là dáng vẻ của cô bạn khi uống những viên thuốc ngủ vào ban đêm, vài phút trước khi chìm vào giấc ngủ. Marie bắt đầu mất tập trung suy nghĩ, những lời nói của cô trở nên lơ mơ, đôi mắt cô dần lơ đễnh. Khi đó Marie trông như một thứ đồ vật nhỏ bé yếu ớt. Trong trạng thái đó, cô như lẫn vào với màu xanh nhạt của buổi tối xuyên qua cửa sổ. Nhìn Marie chìm dần vào bóng tối khi nằm mềm nhũn trên giường, Karen cảm thấy cô bạn có thể nắm bắt được một ký ức xa xăm nào đó thân thiết với mình.

- Điều gì đó tớ không thể làm? - Karen hỏi lại.

- Đúng vậy - Marie tiếp tục. “Ví dụ - đối với tớ, tớ không bao giờ có thể bảo ai đó chết”.

- Ý cậu là cậu không bao giờ có thể nói thẳng với ai đó?

- Không chỉ thế. Ngay chỉ nghĩ đến nó thôi tớ cũng không thể.

- Nói đùa thôi cũng không được?

- Không, nói đùa cũng không được.

- Điều đó khiến cậu bất an?

- Hơi hơi.

- Vậy thì… Tớ đoán khi đó sẽ không có gì đáng sợ cả.

- Tớ đoán là không.

Karen suy nghĩ thêm về câu hỏi. “Đối với tớ…” cô nói, ngước nhìn lên như thể đang tìm kiếm thứ gì đó sau trán. “Tớ không nghĩ mình có thể dẫm lên một cuốn sách. Phải, chỉ thế. Bố mẹ tớ là giáo viên, có lẽ đó là lý do tại sao. Tớ luôn được dạy dỗ là phải tôn trọng sách”.

- Một quyển sách?

- Ừ, không chỉ là sách. Một mẩu bánh mì, hoặc khuôn mặt của ai đó… Tớ có lẽ không dám dẫm lên hầu hết mọi thứ. Nhưng tại sao cậu lại hỏi?

Karen nhìn vào mắt Marie. “… Cậu đang nói cậu ước tớ chết, mặc dù cậu không thể nói điều đó thẳng vào mặt tớ?”.

- Không - Marie nói với giọng đều đều. “Tớ không bao giờ có thể nghĩ như vậy”.

Mười phút trước giờ gặp, cả hai đi bộ trở lại, lần theo con đường mà từng người họ đã đi đến.

Hannah và Erica thì thầm và cười khúc khích với nhau khi thấy họ bước ra khỏi khu rừng. Anna, người bảo vệ đưa cánh tay gầy guộc lên lau mồ hôi trán, sau đó dùng cả hai tay nâng tấm chăn dùng cho các cuộc dã ngoại lên để rũ bỏ bụi bẩn và cỏ bám ở phía sau. Chị hét báo thời gian cho các cô gái đang rải rác trên khắp các cánh đồng chan hòa ánh sáng đầu hè.

Anna không hỏi Marie đã ở đâu, cũng không nói gì với Karen đang đứng cạnh cô. Kate, người trẻ nhất trong tất cả các cô gái Mia, ngồi giữa những vòng hoa mà cô đã bện bằng cỏ ba lá màu trắng và các loài hoa dại khác. Người thấp tè trước khung cảnh cây cối, cánh đồng và bầu trời, Kate vốn nhỏ bé và yếu ớt, dường như không còn là con người nữa, mà như thể cô thuộc về vương quốc của những ngọn cỏ, những cành cây nhỏ bé và những bông hoa nhỏ mỏng manh. Marie, cái này cho bạn, Kate thì thầm, cô hầu như không ăn gì nên giọng nói chỉ một cơn gió nhẹ cũng thổi bạt được. Tớ làm cho mỗi người một cái, cô cười vui vẻ, đội lên đầu Marie một vòng hoa. Một lúc sau, khi Marie tháo vòng hoa ra, cô thấy những cánh hoa trắng đã bắt đầu chuyển sang màu nâu.

Chuyến dã ngoại leo núi của họ mất tiếng rưỡi đi về, diễn ra tháng hai lần  vào các buổi chiều thứ tư. Khi chuyến đi kết thúc, các cô gái đi bộ xuống theo con dốc cỏ mọc mà lúc trước họ đã đi lên. Những chiếc túi đeo vai màu xanh nhạt với biểu tượng Mia lắc lư ở hông của các cô gái khi họ cùng nhau xuống dốc. Anna quan sát những bước đi nhịp nhàng của họ từ phía sau. Karen đang hướng về phía trước. Khoảng mười phút sau khi xuống đường, Marie bước nhanh để bắt kịp Karen và, thở ra thật sâu, tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Một. Cậu nói cậu không thể dẫm lên hầu hết mọi thứ, nhưng điều đó không đúng. Chỉ là có rất nhiều thứ cậu không thể dẫm lên.

“Hai. Về cái “bằng chứng” tình yêu mà lúc nãy cậu hỏi tớ.

“Cách đây đã lâu, có một người đã thành công trong việc chứng minh sự tồn tại của Chúa. Đại khái thế này. Chúa là một thực thể hoàn hảo. Cái là hoàn hảo thì không thể sinh ra từ cái không có gì. Do đó, Chúa tồn tại. Tớ không chắc mình hiểu nó hoàn toàn, nhưng có điều gì đó sáng ra trong tớ khi tớ đọc cái đó.

“Rồi, khác với Chúa, tình yêu không hoàn hảo, vì vậy không thể chứng minh sự tồn tại của nó. Tình yêu cũng không phải là một thực thể như Chúa. Chúng ta đã quá rành chuyện này.

“Nhưng chỉ vì bạn không thể chứng minh nó thì không có nghĩa là tình yêu không tồn tại. Mọi người tin, ngay cả khi không có bằng chứng. Bạn tin vì bạn tưởng tượng. Vì vậy, dù đó là Chúa hay là tình yêu, bạn có thể tin vào sự tồn tại của nó, giống như vậy. Ngay cả khi bạn không thể giải thích nó, ngay cả khi không ai khác hiểu, bạn vẫn có thể biết rằng nó tồn tại.

“Còn nữa. Bạn có thể thực sự tạo ra tình yêu từ không có gì không? Chúng ta tự đánh lừa mình khi nghĩ rằng tình yêu của chúng ta chỉ là duy nhất của ta, nhưng chẳng lẽ nó không phải là một bộ phận của một toàn thể lớn hơn sao? Chúng ta yêu một sự thay đổi nhỏ nhất của ánh sáng hoặc của hướng gió, chúng ta bị mê hoặc, nhưng sự thật là, tình yêu vượt qua sự tồn tại của chúng ta. Tình yêu không thuộc về bất kỳ ai trong chúng ta cả - nó tồn tại ở nơi khác, trọn vẹn, từ đầu đến cuối. Đơn giản là chúng ta thỉnh thoảng có đặc ân được tiếp xúc với nó mà thôi.

“Tớ không thể chứng minh cho cậu tớ có yêu cậu khi nào hay không. Nhưng chỉ vì bây giờ tớ không cảm thấy tình yêu, điều đó không có nghĩa là tình yêu không còn tồn tại. Cũng vậy, chỉ vì tớ không được yêu vào thời điểm cụ thể này thì không có nghĩa là tình yêu đã biến mất. Ngay cả khi không ai yêu cậu, nhưng nếu cậu đã từng biết đến tình yêu trong quá khứ, dù chỉ một lần, thì chẳng lẽ cậu không thể nói rằng tình yêu là có sao? Không cần phải cảm thấy cô đơn hay buồn bã. Ngay cả khi bạn không đắm chìm vào tình yêu lúc này, tình yêu vẫn tồn tại ở đâu đó ngoài kia…”.

Karen lắng nghe bài phát biểu của Marie một cách hờ hững. Cô đang đếm số viên sỏi mà cô dẫm lên, chọn những viên đáng khiến cô để ý trong vô số những viên sỏi. Cô hầu như không thể nhớ câu hỏi mà lúc trước cô đã hỏi Marie - một điều gì đó về tình yêu.

Marie cẩn thận xâu chuỗi lại những từ ngữ mà cô cảm thấy có chứa sự thật. Cô cảm thấy mồ hôi túa ra trong quần áo mình khi cô gom lại những ý nghĩ do dự bằng những ngón tay run rẩy, từng ý từng ý một. Bằng chứng tình yêu của Marie là những tình cảm khuôn sáo. Nhưng cô đã tự mình đạt đến điều đó. Biến những ý nghĩ rời rạc, tản mạn thành ra mạch lạc là một nhiệm vụ khó khăn, như thể cô đang mổ xẻ chính cơ thể mình, nắm lấy những cái đang xoay quanh cổ họng, cắt chúng ra và may thành từ ngữ. Cái có nguy cơ tràn ra sẽ trở thành một từ. Tia sáng tắm trên má cô chốc sau sẽ thành tia sáng khác. Marie cẩn trọng để không phạm sai lầm, nếu không sẽ có hậu quả. Cô lựa chọn từ ngữ của mình một cách cẩn thận - ghim chúng lại bằng một chiếc kẹp, khâu chúng lại với nhau, rửa sạch máu để các vết khâu trở nên rõ ràng. Cô phải tin chắc là các từ đã rời khỏi miệng mình theo đúng thứ tự. Từ này nối tiếp từ kia. Cô cảm thấy đầu và nách mình ướt đẫm mồ hôi.

Bầu trời xanh vô tận.

Anna bước xuống con dốc cỏ thoai thoải, nhìn các cô gái đang đi ở phía trước. Lần nào họ đi những cuộc gọi là dã ngoại thế này, Anna thỉnh thoảng lại cảm thấy như đang nhìn vào cuộc đời của mình khi chị quan sát các cô gái chống chọi với những điểm yếu của họ. Vào một ngày nắng đặc biệt như hôm nay, Anna sẽ tìm thấy con gái của mình trong số các cô gái. Nó cao gần như họ và sẽ nhìn vào Anna với cùng một mái tóc xoăn như vậy. Anna ngay lập tức biết rằng đó là con gái mình đang đứng đấy, mỉm cười. Nó đang cười gì vậy? Tất nhiên, đó chỉ là một ảo ảnh. Chị hiểu là mình không thể chạy đến bên con gái và ôm lấy nó. Đôi chân của Anna vững vàng đứng trên đồng cỏ, và trên tay chị là một chiếc túi lớn đựng đồ ăn trưa còn sót lại và chiếc chăn dã ngoại. Nhưng, chị nghĩ, mình có thể ôm nó theo cách khác. Anna có thể nhìn thấy con mình. Làm sao chị có thể nhìn thấy thứ không tồn tại?

Anna theo bản năng nắm lấy cánh tay của Rebecca khi chị bị vấp ngã. Các cô gái vẫn đi tiếp. Họ tiếp tục bước đi, mỗi cô nói về những điều chỉ mình cô ấy hiểu, mong rằng một ngày nào đó sẽ có người khác hiểu. Họ bàn tán xôn xao về điều này điều nọ khi quay trở lại ký túc xá Mia, tin rằng một ngày nào đó mọi chuyện sẽ kết thúc. Họ đi bên nhau, lỏng lẻo thành từng cặp, nhìn mơ hồ về phía trước.

Ngân Xuyên (Dịch từ tiếng Anh theo bản dịch từ tiếng Nhật của Hitomi Yoshio).

Tác giả: Mieko Kawakami (sinh 1976) là tác giả cuốn Vú và Trứng (tên gốc: Natsu monogatari, tên tiếng Anh Breasts and Eggs, bản dịch tiếng Việt đã xuất bản lấy tên là Ngực và Trứng) đã được New York Times chọn vào 100 cuốn sách nổi bật và Time chọn vào 10 cuốn sách xuất sắc năm 2020. Các tiểu thuyết khác của cô: Thiên đường (Heaven) và Đêm thuộc về những người yêu nhau (The Night Belongs to Lovers), cũng sắp có bản tiếng Anh. Cô đã được nhận nhiều giải thưởng văn học uy tín của Nhật Bản trong đó có giải Akutagawa, giải Tanizaki và giải Shikibu. Hiện cô sống tại Tokyo.

Mieko Kawakami

Mắt và tai

Mắt và tai

Những năm tháng dài bên nhau đã dạy chúng tôi trở thành tai mắt của nhau, thứ ngôn ngữ mà chúng tôi chia sẻ một cách trầm lặng, nhẫn nại.