Nhà báo Đỗ Hương: Tôi không ưa sự tù túng triết lý quẩn

Nhà báo Đỗ Hương là một trong những người sáng lập báo Thể Thao Văn Hóa Hà Nội 1996, phụ trách Văn phòng báo Thể Thao Ngày Nay tại Tp HCM. Chị cũng là một cây viết sắc sảo, tình cảm và đầy nhiệt huyết. Hương viết nồng nàn thế nào, thì vẽ cũng đầy cảm xúc như thế. Phong cách sống tự do, mạnh mẽ nhưng đầy nội tâm của nhà báo Đỗ Hương khiến chị luôn là một ‘miền đất’ đầy bất ngờ.

Nhà báo Đỗ Hương là một trong những người sáng lập báo Thể Thao Văn Hóa Hà Nội 1996, phụ trách Văn phòng báo Thể Thao Ngày Nay tại Tp HCM. Chị cũng là một cây viết sắc sảo, tình cảm và đầy nhiệt huyết. Hương viết nồng nàn thế nào, thì vẽ cũng đầy cảm xúc như thế. 

Chị đã tham gia 32 cuộc bán đấu giá từ thiện trong và ngoài nước, có tranh ở sưu tập trong nước và Mỹ, Australia, Singapore… đồng thời là một nhiếp ảnh gia có nhiều tác phẩm về phố, chủ yếu với gam màu đen trắng giàu cảm xúc. Phong cách sống tự do, mạnh mẽ nhưng đầy nội tâm của chị khiến chị luôn là một ‘miền đất’ đầy bất ngờ. 

Luôn cảm giác, cuộc sống của chị tràn ngập những màu sắc mạnh.
Luôn cảm giác, cuộc sống của chị tràn ngập những màu sắc mạnh.

TÔI YÊU HIỆN TẠI 

Theo chị, quan niệm, hoặc cách gọi: đàn bà cũ, đàn bà mới có ổn không? 

ĐH: Tôi thấy cách gọi đó thiển cận và nông lắm, kiểu gì nói cho có vẻ văn hoa thôi. Cũ Mới là khái niệm rạch ròi về sự khác nhau. Nếu như thế thì tôi cũ lắm rồi so với thế hệ con cháu mình. Nhưng chơi và làm việc với những người trẻ gọi tôi là bác hay bà, tôi thấy tôi nhanh, vui, tiến bộ và cởi mở hơn nhiều người trẻ chưa kể thấy chơi và làm việc hợp hơn các bạn đồng niên nhiều.

Trịnh Công Sơn có câu: 10 năm khi phố khi vùng đồi, nhìn nhau ôi cũng như mọi người. Chị dường như là một người rất hay hoài niệm khi ngoảnh lại nhìn quá khứ, dường như nó đầy ắp trong chị? 

Với tôi câu này chấp chới nửa nọ nửa kia. Đi nhiều thấy giống giống như quen như nhàm, nhưng với tôi đi cả chục lần một nơi cũ vẫn tìm thấy cái mới. Kiểu như bao năm ngồi một quán café mà ngày nào tôi cũng thấy bao điều mới mẻ từ khung cảnh chi tiết đến nội dung quanh mình. Khi bạn nhìn cuộc sống không tìm tòi ra điều mới mẻ thú vị thì mới chán. Tôi không phải người hoài niệm quá khứ vì tôi yêu hiện tại hơn. Tôi chỉ nặng tình với những người tôi yêu thương thôi. 

Những tác phẩm của Hương, chẳng hiểu sao, ngắm là thấy đầy hoài niệm...
Những tác phẩm của Hương, chẳng hiểu sao, ngắm là thấy đầy hoài niệm...

Nhưng nếu quá khứ cứ níu chân chị?

Tôi có sống bằng quá khứ đâu? Thậm chí ai tiếc thương níu kéo quá khứ tôi cũng không thích. Nhớ lại khi có ai nhắc đến, nhưng không níu kéo. Hai điều đó khác nhau chứ.

Tôi khó quên hình ảnh một Hương tóc xù bông, người lúc nào cũng tràn đầy năng lượng gần 10 năm trước khi chị còn làm nghề báo. Điều đó (cái năng lượng ấy) phải chăng là bẩm sinh hay do ‘gian nan’ rèn luyện nên?

Bây giờ tôi năng động và nhiều năng lượng hơn ngày đi làm báo nhiều chứ. Ngày ấy tôi chỉ điệu hơn thôi. Tôi nghĩ năng lượng tích cực là do Gen cha mẹ cho. Là bẩm sinh, chứ rèn thì chỉ cứng cáp thôi. Cha mẹ sinh con trời sinh tính. Tôi biết nhìn cuộc đời để rút kinh nghiệm theo cách của tôi từ lúc tôi còn thiếu nhi, thấu hơn cả người già lúc ấy. Bây giờ tôi trẻ lại trong tư duy rồi.

 Tôi thích tận hưởng cuộc sống theo cách của tôi.
 Tôi thích tận hưởng cuộc sống theo cách của tôi.

Sau khi chị thôi làm báo, tôi thấy chị ‘đằm’ hơn nhiều. Phải chăng, cũng tới lúc chúng ta nên nghỉ ngơi thực sự???

Khi tôi nghỉ làm báo, tôi mới thực sự lo toan cho cuộc sống cá nhân của mình chứ không phải nghỉ ngơi. Tôi chỉ “đằm” theo nghĩa không có trách nhiệm làm báo nữa thì tôi không quan tâm đến “thời cuộc” kiểu hung hổ nữa thôi. Tôi thích tận hưởng cuộc sống theo cách của tôi.

TÔI RẤT PHONG KIẾN KHI ĐỐI XỬ VỚI BẢN THÂN MÌNH

Trong quãng đời của một người đàn bà, mấy ai chẳng có vài mối tình. Chị có thể chia sẻ chuyện yêu của chị nếu có thể?

Báo hay thích khai thác đời tư nhỉ. Gần một hoa giáp trôi qua, tôi có hình thức không tệ, không ngu ngốc, và có lẽ không vô duyên chưa kể còn thú vị theo mọi người đánh giá thì có nhiều người yêu có gì là lạ. Có điều tôi hơi khó tính và hơi… dữ khi chọn bạn thôi.

Không, tôi lại nghĩ: chị - Hương- trong các cuộc yêu ấy, hẳn là mạnh mẽ (là tôi đoán vậy) như chị nói là khó tính và ‘hơi dữ’ nhưng thực ra tôi thấy chị quá mềm mại nữ tính như giọng nói của chị!

Tôi có một hình tướng khuôn mặt mạnh mẽ nhưng giọng nói thì lại quá yếu đuối so với một người phụ nữ bình thường nhất. Tôi yêu ai cũng hết lòng, từ người thân, đến bạn bè, từ đàn ông đến phụ nữ, từ người già đến trẻ con… tôi là người lụy tình, thích chiều chuộng người khác, chỉ có điều… tôi không chủ động nói lời yêu hay chủ động tỏ tình cảm với ai bao giờ. Tôi rất phong kiến khi đối xử với chính bản thân mình và vô cùng tôn trọng những quan điểm khác tôi. Tôi sợ sai.

Tôi có một hình tướng khuôn mặt mạnh mẽ nhưng giọng nói thì lại quá yếu đuối so với một người phụ nữ bình thường nhất.
Tôi có một hình tướng khuôn mặt mạnh mẽ nhưng giọng nói thì lại quá yếu đuối so với một người phụ nữ bình thường nhất.

Nếu được làm lại trong tình yêu – chị sẽ làm lại điều gì để cho tình yêu ấy thành hạnh phúc?

Tôi không muốn làm lại bất cứ điều gì trong khoảng thời gian nào đã qua. Từng năm tháng, đau khổ hay hạnh phúc do tính cách của mình, liên quan đến sự chọn lựa của mình. Mà tôi thì luôn thấy mình lựa chọn đúng ở từng thời điểm để những biến cố tạo ra tôi bây giờ.

Chị nhận ra cái thời tuổi trẻ - và bây giờ - khi chúng ta tuổi trung niên, cái gì đáng sợ nhất?

Để tôi nghĩ xem mình sợ điều gì. Ma? Nghèo? Lừa lọc? Cô đơn ... và ngay cả sức khỏe hay bệnh tật… Tất cả những điều ấy tôi không sợ. Sống thông minh, sử dụng trí tuệ của mình, không ỉ lại và yêu đời sống khiến tôi chấp nhận và dối diện với mọi điều. Tôi chỉ ghét sự ngu dốt và bảo thủ. Còn sợ thì không. Ta phải chịu trách nhiệm về từng việc làm của ta.

Có thể chị không sợ sự cô đơn. Nhưng, cô đơn đối với chị là gì? 

Tôi không có cảm giác cô đơn bao giờ cả khi tôi sống một mình hay với sống cùng ai đó. Cả khi tôi một mình trong gió bão tuyết phủ hay gặp nạn một mình giữa đêm trên đường tôi cũng không thấy cô đơn. 

Tôi thích mạo hiểm. Tôi là người thẳng tính, sau giai đoạn tuổi trẻ quá luôn đòi hỏi hoàn hảo ở bản thân, tôi đã khác. Tôi sống rất bộc trực. Chưa kể tôi luôn cần một góc đời sống riêng tư không bị ai nhìn thấy, nên thú thật tôi… rất thèm cô đơn. Nên dù sống một mình nhiều năm, thậm chí đau bệnh nặng nhiều lần một mình tôi vẫn không thấy buồn, vì tôi thấy sự được quyết định cuộc sống của mình rất thích. Tôi luôn thấy thiếu thời gian để làm những điều mình yêu thích vì tôi thích làm quá nhiều việc.

Tôi không có cảm giác cô đơn bao giờ cả khi tôi sống một mình hay với sống cùng ai đó. Cả khi tôi một mình trong gió bão tuyết phủ hay gặp nạn một mình giữa đêm trên đường tôi cũng không thấy cô đơn. 
Tôi không có cảm giác cô đơn bao giờ cả khi tôi sống một mình hay với sống cùng ai đó. Cả khi tôi một mình trong gió bão tuyết phủ hay gặp nạn một mình giữa đêm trên đường tôi cũng không thấy cô đơn. 

TÔI KHÔNG CẦN NGỒI THIỀN

Chị có bao giờ tự hỏi, truy vấn về số phận? An phận, hay sống kiểu nếu còn có ngày mai?

Chưa và chắc chắn tôi không bao giờ hèn kém và ngu ngốc đến độ không hiểu chính tôi đã tạo ra số phận cuộc đời của mình. Cha mẹ cho tôi sự sống và nuôi dưỡng tôi, nhưng cuộc đời tôi là do tính cách của tôi. Tôi là người sống luôn đúng mực và rất ghét những gì thái quá, nhưng vì tôi nhanh và quyết liệt trong hành động, nên người ngoài nhìn tôi có vẻ bất cần hay an phận thì tôi không biết.

Tôi không cần thiền (động hay ngồi) thì tâm thần tôi vẫn tĩnh hơn rất nhiều người đi tu thiền. Tôi nhanh nhưng chả vội vàng tuyên ngôn hay phán xét điều gì khi không biết chính xác hay chính tôi nghe nhìn hay tìm hiểu. Tôi dám tiến và dám dừng đúng lúc.

Tôi bằng lòng về cuộc sống của mình. 
Tôi bằng lòng về cuộc sống của mình. 

Hà Nội hình như thật đẹp trong chị bởi nơi ấy có bố mẹ và gia đình, nhưng hình như căn phòng nhiều tranh và cây cối của chị ở Sài Gòn cũng khá ổn?

Tôi yêu Hà Nội có lẽ tự thân như tiềm thức mê muội, khác rất nhiều người mơ mộng lãng mạn. Ngoài chuyện có gia đình bố mẹ và Hà Nội là nơi tôi sinh ra, thì Hà Nội đáng yêu với tôi bất kể tĩnh mịch hay nhộn nhạo, bất kể giàu nghèo sướng khổ đông hay vắng. Sài Gòn là nơi tôi chọn sống vì khí hậu và sự cởi mở phù hợp với tính cách mình. Tôi thích gió lồng lộng đẩy mình đi và sự thông thoáng, khoáng đạt. 

Tôi không ưa sự tù túng triết lý quẩn mà không hành động để thay đổi, như nhưng cơn giông cuộn tròn đám lá như quả cầu lăn trên hè phố. Còn ở  đâu có không gian riêng tư cho mình tôi đều thấy ổn và thích. Nếu ra ngoài thì khí hậu và sự thân thiện quan trọng lắm.

Tôi yêu Hà Nội có lẽ tự thân như tiềm thức mê muội, khác rất nhiều người mơ mộng lãng mạn. 
Tôi yêu Hà Nội có lẽ tự thân như tiềm thức mê muội, khác rất nhiều người mơ mộng lãng mạn. 

Chị có nuôi mèo hay động vật không?

Tôi nuôi một con mèo để đuổi chuột, dù tôi thích chó hơn, nhưng tôi không nuôi chó vì hay đi vắng. Tôi thực sự không có thời gian cho thú cưng.

Chị vẽ khi nào? (Chớ nói là khi tôi không viết nhá)

Tôi vẽ khi có hứng vẽ. Có khi trong tuần ngày nào cũng vẽ rồi bỏ đấy. có khi 3-4 tháng chả sờ đến màu. Còn viết thì ngày nào cũng viết, vì ngày nào tôi cũng đọc. 

TÌNH YÊU GIAI ĐOẠN NÀY BUỒN CƯỜI LẮM!

Gần đây thấy chị thay đổi liên tục về ngoại hình như nhuộm tóc, thay tóc, thay style, mỗi lần làm mới mình như vậy, cảm giác của chị thế nào?

Tôi không cố tình làm mới mình bằng tóc tai quần áo, vì ngày nào tự tôi cũng làm tôi mới một cách tươm tất để chính mình không chán mình. Quần áo thực ra chả có gì mới. Chỉ lâu không dùng cái này thì lôi nó ra khi bí quá không có đồ mới phù hợp. Chỉ có tóc thì tôi… không nhuộm đen nữa khi thấy mất thời gian quá. Tôi đã thử nhuộm đủ màu và thấy màu nào cũng vẫn phải nhuộm lại rất nhanh. Thôi thì tóc bạc hết rồi thì tôi để trắng luôn. Thế là nhàn tênh và mọi người thấy mới. Y như khi tôi nói thật thì mọi người cho là hài hước vì tôi nói ra điều chả ai dám nói, nhưng tôi biết ai cũng biết tôi nói thật. Họ cười vì tôi dám nói thôi. Tất nhiên chỉ là những điều vặt vãnh.

Tôi đã thử nhuộm đủ màu và thấy màu nào cũng vẫn phải nhuộm lại rất nhanh. Thôi thì tóc bạc hết rồi thì tôi để trắng luôn. Thế là nhàn tênh và mọi người thấy mới.
Tôi đã thử nhuộm đủ màu và thấy màu nào cũng vẫn phải nhuộm lại rất nhanh. Thôi thì tóc bạc hết rồi thì tôi để trắng luôn. Thế là nhàn tênh và mọi người thấy mới.

Một ngày của chị thường diễn ra thế nào?

Tôi thức khuya dậy muộn. Sớm nhất 12h đêm tôi mới lên giường, đọc vài trang sách rồi tắt đèn nghĩ vớ vẩn cho trôi vào giấc ngủ thật sâu. 7h sáng tôi mới dậy. Việc đầu tiên là chạy ra vườn tưới cây. Đây là khoảng thời gian trong veo tôi thích nhất. 7h30 tôi xuống nhà bắt đầu bữa sáng: 1 tách café nóng. 1 ly shake cho bữa sáng (hoặc 1 trái táo và 1 hộp sữa chua). Pha một bình nước detox 1 lít để trước mặt. Xong tôi mở máy tính xem email và đảo một vòng Facebook. 9h sáng tôi bắt đầu đi làm việc của ngày hôm đó. 22h tôi mới lên nhà (thậm chí vẽ thì muộn hơn) và tôi chuẩn bị thủ tục đi ngủ rất lâu vì lúc đó thấy mình thật sung sướng. 

Tất nhiên có khi đi chơi lang thang cả ngày xem phim, ăn uống hay mua sắm cùng con cháu.

Chị có đang yêu ai không?

Tình yêu là điều tối cần thiết để sống tốt và sống một cách sáng tạo và thú vị nên tôi dễ yêu và sống vì tình yêu. Không nhất thiết phải yêu một người đàn ông. Tôi sợ anh chị và con cháu mình buồn nếu tôi buồn, vì họ yêu tôi. Có một người đàn ông để mình nghĩ và để mình sinh động hơn cũng thích. Nhưng tình yêu ở giai đoạn tuổi này buồn cười lắm. 

Tình yêu là điều tối cần thiết để sống tốt và sống một cách sáng tạo và thú vị nên tôi dễ yêu và sống vì tình yêu. Không nhất thiết phải yêu một người đàn ông.
Tình yêu là điều tối cần thiết để sống tốt và sống một cách sáng tạo và thú vị nên tôi dễ yêu và sống vì tình yêu. Không nhất thiết phải yêu một người đàn ông.

Cuộc sống của chị đang đậm hay nhạt?

Tôi bằng lòng về cuộc sống của mình. Đậm hay nhạt để mọi người đánh giá.

Điều gì gần đây khiến chị giận dữ?

Từ trước đến nay tôi ghét nhất ai không giữ lời.

Chị mềm lòng nhất khi nào?

Khi thấy trẻ con bị tổn thương tôi không chịu được.

Để cân bằng mình, chị làm cách nào?

Tôi sẽ làm việc gì đó. Công việc thực ra là liều thuốc cực hay chữa mất thăng bằng.

Xin chân thành cảm ơn chị.

Codet Hanoi

Vua chó mèo Bảo Sinh - một Bát Phố hiếm hoi của Hà Nội xưa

Vua chó mèo Bảo Sinh - một Bát Phố hiếm hoi của Hà Nội xưa

80 tuổi, sức sống và sự thâm trầm sâu cay đầy chất giễu nhại của Bảo Sinh vẫn thấm đẫm trong đời sống tinh thần của ông.