Lặng lẽ xuân về

Xuân về với khung trời tươi mới giăng mơ, với những yêu thương hạnh phúc vô bờ… Thỏa những tháng ngày qua thắc thỏm đợi chờ.

Sau những ngày trời âm u, mưa dầm dề lướt thướt và rét cắt da thịt thì dường như sớm nay trời đã hửng lên, hơi lạnh cuối đông như vội vã rời đi, ngoài sân đã có chút nắng vàng chiếu nhẹ, không khí đã thấy ấm áp hơn ngày hôm qua. Phía ngoài vườn từng cơn gió ẩm khẽ khàng thổi ngang qua làm mơn man những cánh hoa vừa hé nở. Lũ chim chóc cũng rộn ràng hơn bên hiên nhà với những tiếng kêu lách chách, râm ran. Mùa xuân đã về bên ô cửa sổ đầy gió, ngan ngát nồng hương giăng mành. Ngoài triền đê cỏ lại xanh mướt, non tơ một màu yên lành dưới khung trời thắm xanh. Vậy là mùa xuân đã đến, Tết đã cận kề thật rồi!

Xuân đến cả trong những âm thanh huyên náo. Những tiếng cười nói lao xao bên lề đường, góc chợ. Những giai điệu rộn rã của một bài ca mừng xuân ai đó vừa hát lên. Những lời tâm tình thủ thỉ chạm đến nỗi lòng của những người tha hương biệt xứ. Tất cả những âm thanh ấy đều như cùng thổn thức gọi mời: Nào, hãy mau về đây với giây phút giao thời linh thiêng. Và trong muôn ngàn âm thanh xáo trộn ấy, ta chợt nghe giọng nói của những tình cảm yêu thương vang lên lảnh lói, hòa trong nhịp đời tha thiết, vọng ngân qua thôn xóm phố phường, trộn lẫn vào trong bản hòa ca của mùa xuân!

Lặng lẽ xuân về

Nhưng dòng đời ngoài kia vẫn còn đang bộn bề, tất tả. Những mái chèo còn mê mải khua trên sông. Những tấm lưng áo nâu vẫn lầm lũi trên đồng với bùn nâu, mạ nõn. Những chiếc xe thồ đang hối hả chở những cánh hoa rực rỡ sắc màu của mùa xuân về phố. Những mảnh đời lam lũ, tất bật với nắng mưa dãi dầu. Những cánh chim thiên di nơi cuối đất cùng trời… Tất cả như đều như chưa biết rằng, mùa xuân đã đến! Mùa xuân đã náo nức trở về, ngập tràn trên bao nẻo phố, bao ngõ xóm đường quê.

Nhưng lại vẫn còn đó những phận người bươn bả, những gương mặt chất chứa nỗi nhọc nhằn trong cuộc mưu sinh. Vẫn hiện hữu đâu đó những cảnh đời còn vất vả truân chuyên, những lo toan thường nhật với chuyện cơm áo gạo tiền. Và bao người trong số ấy vẫn đang tha hương trên khắp nẻo đường đời, đang miệt mài đem sức lực và trí tuệ của mình ra để góp phần dựng xây cuộc đời này,… và họ cũng đang mong mỏi phút sum họp, đoàn viên khi Tết đến xuân về.

Trong giây lát, ta chợt thầm biết ơn người đã làm đẹp cho phố phường, biết ơn dảnh mạ non xanh mướt trên đôi tay thợ cấy, biết ơn những âm thầm lặng lẽ hiến dâng… Để ta biết trân trọng những lát cắt bình dị của cuộc sống, để ta bất chợt quên đi những bão giông ngày cũ.

Ô kìa… xuân đã về với khung trời tươi mới giăng mơ, với những yêu thương hạnh phúc vô bờ, với những nụ mầm căng mẩy non tơ… Thỏa những tháng ngày qua thắc thỏm đợi chờ. Giờ đã là lúc lòng người được an nhiên trong muôn hoa đua trổ. An nhiên trên lối đi rộn rực sắc xuân, trên bến sông ngày cuối năm nhộn nhịp những bước chân người xa xứ trở về. Rồi hơi xuân thấm vào từng mảnh hồn quạnh quẽ.

Xuân xoa dịu đi những vết gai cứa đang ứa nhựa trên cành, để cho hoa trổ lại, ngời lên ngút ngát mầm xanh. Xuân đã mang những niềm yêu trở lại, mang những say đắm về bên mỗi người, mang đến những xúc cảm rung động như lời yêu đầu đời, êm đềm như một giấc mơ. Và xuân nhen thành muôn vàn những khao khát, cho ước vọng ngày mai bay lên, bay lên… đầy tin yêu và kiêu hãnh! Lặng lẽ mùa xuân đã về!…

Trần Hồng Giang

Hạnh phúc là hiện tại, nào phải chúc tụng đâu xa...

Hạnh phúc là hiện tại, nào phải chúc tụng đâu xa...

Có những sắc màu, những hương vị khác của hạnh phúc, không giống như một cái Tết truyền thống, khi được rong ruổi đường xuân.