Mới đây, một phụ huynh Hà Nội bỗng gây tranh cãi khi chia sẻ nguyện vọng của mình. Cụ thể, trong hội nhóm phụ huynh có hàng trăm nghìn thành viên, chị bày tỏ: "Ước gì mỗi học sinh được ngồi một mình một bàn. Chứ câu chuyện bàn cùng bạn không hợp nhau không có hồi kết".
Dưới bài đăng của chị là vô số bình luận trái chiều. Người đề xuất chị nên cho con học trường tư để được ngồi một mình một bàn. Người lại cho rằng, chị đang khá... kỳ cục khi có nguyện vọng như vậy. Một số ý kiến như sau: "Mẹ mong thế này rồi sau con làm việc nhóm kiểu gì, lại làm một mình à?"; "Vậy ở nhà mà học. Mấy nữa ra xã hội, đi làm còn môi trường còn độc hại rồi ước công ty một mình mình làm hả?";...
![]() |
Mong ước gây tranh cãi của phụ huynh |
Đằng sau một ước mong tưởng chừng nhỏ bé
Dưới góc nhìn của người ngoài, đây có thể chỉ là một lời than nhẹ nhàng, hoặc một lời than có phần "rách việc", "vẽ chuyện". Nhưng thực tế, với những ai từng chứng kiến con mình gặp khó khăn vì bạn cùng bàn – từ việc mất tập trung, bị lấn át trong học tập đến những xung đột nhỏ nhặt hàng ngày – thì đây thực sự là một vấn đề đáng quan tâm.
Một số học sinh không tìm được tiếng nói chung với bạn ngồi cùng bàn. Có em bị bạn bắt nạt, trêu chọc hoặc đơn giản chỉ là không hợp tính, dẫn đến cảm giác không thoải mái, căng thẳng khi đến lớp. Những chuyện tưởng như nhỏ ấy tích tụ lâu ngày có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm lý và kết quả học tập của các em.
Góc nhìn của giáo dục toàn diện
Tuy nhiên, từ góc độ của nhà trường và giáo dục toàn diện, việc ngồi cùng bạn là cơ hội để học sinh rèn luyện kỹ năng xã hội, học cách ứng xử và giải quyết xung đột – những kỹ năng thiết yếu cho cuộc sống sau này. Trường học không chỉ là nơi tiếp nhận kiến thức, mà còn là môi trường dạy trẻ sống hòa hợp với tập thể.
Chính vì vậy, giải pháp không nên là tách tất cả học sinh ra thành từng bàn riêng biệt, mà là làm sao để xếp chỗ một cách hợp lý, quan sát và can thiệp khi cần thiết, đồng thời giáo dục kỹ năng mềm và khả năng thấu cảm cho học sinh.
Làm thế nào để giải bài toán “bạn cùng bàn”?
Lắng nghe học sinh: Các giáo viên, phụ huynh cần chú ý đến tâm lý của các em, đừng bỏ qua những biểu hiện nhỏ như không muốn đi học, học hành sa sút, hay luôn căng thẳng trong lớp.
Linh hoạt trong sắp xếp chỗ ngồi: Thay vì giữ nguyên cố định, việc điều chỉnh chỗ ngồi định kỳ theo sự phù hợp cá nhân có thể giúp tạo môi trường học tập tích cực hơn.
Tăng cường hoạt động nhóm: Tạo cơ hội cho học sinh được làm việc với nhiều bạn khác nhau, từ đó học được cách tương tác đa chiều và xây dựng tinh thần tập thể.
Kết luận
Ước mong “mỗi học sinh một bàn” là tiếng nói của những phụ huynh đang lo lắng cho con mình – một tiếng nói không nên bị bỏ qua. Nhưng bên cạnh đó, giáo dục cũng cần hướng tới sự cân bằng giữa an toàn cá nhân và phát triển kỹ năng xã hội. Quan trọng là lắng nghe, thấu hiểu, và hành động kịp thời để mỗi chiếc bàn học thực sự là nơi gieo mầm cho trí tuệ và cảm xúc lành mạnh của học sinh.
Phụ huynh Hà Nội đề xuất: "Nên tách bài thi tổ hợp KHTN thành các môn thành phần như trước, gộp như hiện tại lợi bất cập hại"
Việc gộp ba môn Lý – Hóa – Sinh thành một bài thi KHTN duy nhất có thể đã và đang góp phần tạo áp lực lớn lên học sinh, từ đó khiến các em có xu hướng né tránh.