Tùy duyên

Người có yêu thương, trân trọng mình đến đâu cũng có thể nắm lấy một bàn tay khác. Đến và đi, hợp và tan, âu cũng là lẽ thường tình.

Chị yêu người đàn ông đó 16 năm ròng từ ngày hẹn hò cho đến khi cưới nhau. Rồi một ngày đột ngột, anh ta có bạn gái, bạo hành chị. Mối quan hệ đổ vỡ. Chị bước ra khỏi cuộc hôn nhân bằng một trái tim tràn đầy những vết thương. Chị kể mình bị rối loạn lo âu từ dạo ấy. Như một con chim sợ cành cong. Cho dù nó có thể tự bay.

Bây giờ, đã có một mối quan hệ mới và mang thai được 6 tháng, chị vẫn nhất quyết không chịu làm đám cưới vì sợ mình sẽ đau. Cưới để làm gì nếu một ngày lại cách xa nhau?

Chị luôn sống trong sự lo sợ không thể nào thoát ra. Vì thế mà luôn kìm nén tình cảm của chính mình. Anh ta có yêu thương chị thế nào, chị có yêu thương anh ta ra sao thì nhất định chị luôn giữ khoảng cách giữa hai người. Chỉ vì sợ bị bỏ rơi. Khi anh ta không có ý vun vào nữa, chị lại càng đau khổ. Như một vòng luẩn quẩn giữa trò chơi khát khao yêu thương và thờ ơ của chính mình.

Tranh minh họa: Internet.
Tranh minh họa: Internet.

Trong suốt nhiều ngày liền, quá khứ ập đến chị chìm đắm trong những cơn điên không thể nào kiểm soát được bản thân. Vật vã, tự khóc lóc, tự khổ sở như một loại khổ dâm. Thật ra trong lòng thèm khát được chăm sóc, được quan tâm, được yêu thương mà không thể nhìn thấy những điều đó mình đều có thể tự làm cho bản thân.

“Phải làm sao hả em?”. Chị hỏi tôi.

Khi 21 tuổi, tôi từng nói với một người đàn ông “Nếu em không cưới anh thì sẽ chẳng là ai cả”. Đó là người mà tôi nghĩ cho dù có chia tay ai thì anh ấy vẫn là người duy nhất tôi không muốn đánh mất. Mối quan hệ ấy kéo dài 7 năm, là tất cả thanh xuân với những gì tinh khiết, đẹp đẽ, điên loạn và cũng ngập tràn mơ mộng nhất của tôi.

Cho đến một ngày, tôi bước đi khi cảm thấy anh đã không còn phù hợp với con đường của mình.

Anh hụt hẫng và không hiểu tại sao.

Chỉ là trong cuộc đời của bạn sẽ có ai đó đi cùng bạn vào một giai đoạn nào đó mà thôi. Đó có thể là một người bạn từng thân thiết. Đó có thể là một người mà bạn từng yêu đậm sâu.

Chúng ta không thể nào biết trước được mình sẽ thay đổi như thế nào, huống hồ là người khác.

Đừng tự cho mình là quan trọng với bất kỳ ai. Càng không nên xem ai là quá quan trọng với mình.

Người có yêu thương, trân trọng mình đến đâu một lúc nào đó cũng có thể nắm lấy một bàn tay khác. Đó cũng là một sự lựa chọn như vô vàn sự lựa chọn khác trên cuộc đời. Như khoảnh khắc mà ta đã từng lựa chọn nắm tay nhau và trao những lời yêu thương ấm áp nhất.

Mọi thứ trên đời chỉ là hai chữ “tuỳ duyên”.

Đến và đi.

Hợp và tan.

Âu cũng là lẽ thường tình.

Huống chi, chỉ có ta tự làm mình đau khổ. Người chồng trước của chị có còn gây ra vết thương nào thêm nữa? Hay chỉ có chị tự làm mình tổn thương khi cút bắt trong mối quan hệ hiện tại?

Những chuyện đã xảy ra đều có ý nghĩa của nó. Yêu thương và tan vỡ dạy cho ta biết cách nhìn nhẹ nhàng trong tất cả mọi chuyện, chấp nhận nhân sinh vô thường để trân quý hiện tại và yêu thương chính mình.

Tôi đã đi qua cái thời nói rằng mình là cả thế giới với ai đó hay anh ta yêu tôi hơn bản thân mình.

Chẳng phải vì mất đi niềm tin vào Tình Yêu đôi lứa. Chỉ là tôi nhìn rõ hơn về Tình Yêu tự thân.

Cuối cùng thì tôi chẳng yêu ai hơn bản thân mình và... người khác cũng vậy.

Vân Anh

Trái tim nhìn thấu trái tim

Trái tim nhìn thấu trái tim

Chỉ có trái tim bao dung mới nhìn thấu vẻ đẹp đằng sau vẻ ngoài không vẹn toàn, đủ can đảm vượt qua định kiến để được hạnh phúc.